Livestream Vô Hạn: Đại Lão Siêu Mạnh Lại Siêu Ngốc

Chương 10: Tiểu Trấn Kinh Dị: Ăn Thịt Người

Ánh mắt Lâm Tinh Thiển lóe lên: “Không ngờ anh cũng biết mấy cái này.”

Cảnh Dục ngại ngùng cười: “Tôi không giỏi đánh đấm, nhưng năng lực phân tích manh mối tạm được.”

“Bột xương trải qua nhiệt độ cao có thể hình thành canxi oxit, có thể khiến món đồ sứ càng thêm trong suốt láng mịn. Tôi nghĩ, chắc họ việc làm cốt sứ xử lý những vị khách tới làm đồ sứ.”

Ngụy Cường nghe mà toát mồ hôi lạnh: “Vậy chẳng phải đồ sứ làm ra đều được nung từ tro cốt của bản thân họ sao! Thì ra không phải là làm đồ sứ, là thành đồ sứ. Đáng sợ quá.”

“Cái này tôi hiểu rồi, còn cư dân trong tiểu trấn là sao nữa? Hôm qua vẫn còn bình thường, sao hôm nay thoắt cái biến thành đám xác sống kia?”

Lâm Tinh Thiển nhướng mày: “Cái này thì phải nói đến canh xương mà anh uống sáng nay rồi.”

Vừa nhắc tới canh xương, Ngụy Cường liền trào ngược dạ dày, xém chút lại ói ra.

Lâm Tinh Thiển: “Từ chậu canh xương đó và động tác thái độ của hai người họ Trương kia, vô cùng rõ ràng kết luận được – họ ăn thịt người. Không chỉ họ, cư dân của cả tiểu trấn đều như thế. Có lẽ là để gia tăng độ khó, phó bản này sẽ thiết lập người ăn thịt đồng loại nhiễm bệnh tử vong thành xác sống, nghe theo sự chi phối của người còn sống.

Phải nuôi cả một tiểu trấn, nhu cầu thịt người lớn như vậy từ đâu ra? Chính là những vị khách làm đồ sứ kia. Đợi ăn xong những người khách đó, rồi nung tro cốt của họ thành đồ sứ, tiếp tục lôi kéo đợt khách tiếp theo. Như vậy, vòng tuần hoàn vô hạn.”

Đạn mạc lúc này.

【Mới ngày thứ hai ở phó bản đã suy đoán ra mạch chính câu chuyện. Chị Thiển trâu bò quá!】

【Cp Lâm Dục đỉnh nhất, một người giỏi võ, một người IQ cao】

【Dẹp đi, chị Thiển của tôi thầu trọn gói nhé!】

【Chuyện này không được hậu đạo lắm. Những người khách đó không chỉ không có được gì, xong rồi còn bị vừa ăn vừa thiêu, bã xương cũng không còn.】

【Vì vậy, nói cả buổi, rốt cuộc làm sao vượt ải?】

Nghe Lâm Tinh Thiển nói một đống, Ngụy Cường cảm thấy mình đã ngộ ra rồi.

“Tôi hoàn toàn hiểu rồi. Mấu chốt vẫn là đồ sứ, cho nên tiếp theo tìm được ông Trương, hủy đi nơi ông ta nung đồ gốm là có thể ra ngoài rồi.”

Lâm Tinh Thiển gật đầu: “Không sai.”

Ba người quay về nhà ông Trương trước.

Nhưng rất đáng tiếc, trong nhà trống trơn.

Ngụy Cường tìm kiếm xong căn phòng cuối cùng, đi ra lắc đầu: “Trong nhà không có một ai cả.”

Anh ta nhíu mày: “Bây giờ phải làm sao? Lẽ nào chúng ta phải tìm kiếm từng căn nhà một trên tiểu trấn? Tiểu trấn này nhiều nhà như vậy, phải tìm tới ngày tháng năm nào.”

Hôm nay, sương sớm rất dày, còn có mưa lâm râm, khiến con đường đất trở nên lầy lội.

Cảnh Dục nghe thấy lời Ngụy Cường, quay đầu nói: “Không cần, quanh đây không có dấu chân và dấu bánh xe mới, hơn nữa chắc họ không ngờ được chúng ta có thể sống sót khỏi tay lũ xác sống. Cho nên họ không phải chạy trốn, chỉ là làm chuyện bình thường họ hay làm. Nơi này, nhất định có đường hầm mà chúng ta vẫn chưa tìm được.”

Lâm Tinh Thiển chợt nghĩ tới bác gái Trương buổi sáng kéo bộ xương vào nhà bếp, còn có tiếng chặt xương rầm rầm rầm.

Âm thanh đó dường như có hơi hỗn tạp, giống như đang cố ý che giấu gì đó.

Lâm Tinh Thiển: “Nhà bếp! Ở trong nhà bếp!”