Văn Cảnh dường như đã quen với sự táo bạo của Lộ Vãn, chỉ ngồi đó với vẻ mặt tê liệt.
Chiếc cằm hơi nhấc lên của Cố Vũ Sâm tạo nên đường nét xương hàm mượt mà, kết hợp với cổ cao và xương quai xanh quyến rũ, khiến bức ảnh mang một sức hút mãnh liệt.
“Tách.”
Khoảnh khắc được lưu lại.
Lộ Vãn ngắm nghía bức ảnh bán thân này, trong đầu đã sẵn sàng cầm bút phác họa.
Không hổ là cậu.
Đến kỹ thuật chụp ảnh cũng đỉnh như thế này.
Cậu thầm tự khen bản thân, nhưng vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt đầy hứng thú của Cố Vũ Sâm. Cậu dừng lại một chút, rồi hỏi: “Muốn xem không?”
“Được.”
Lộ Vãn đưa máy ảnh qua. Dù không phải dòng đời mới nhất, nhưng đây là một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp, khả năng tái tạo màu sắc xuất sắc, đặc biệt chụp chân dung cực kỳ sắc nét. Chỉ cần bấm máy là có ngay một bức ảnh đẹp, không cần qua chỉnh sửa, tốc độ chụp cũng rất nhanh.
“Có phải siêu đẹp trai không?” Lộ Vãn cong môi cười hỏi.
Cậu rất tự tin vào kỹ thuật chụp ảnh của mình. Thậm chí, cậu còn có một biệt danh - “Bộ lọc di động”.
Bởi vì ảnh do Lộ Vãn chụp luôn hoàn hảo đến mức không cần chỉnh màu hay hiệu ứng gì thêm, cũng đã đủ thu hút.
Trong hai kiếp trước, Lộ Vãn cũng có không ít nam thanh nữ tú theo đuổi. Nhưng phần lớn bọn họ theo đuổi cậu không phải vì thích, mà là vì bị kỹ thuật chụp ảnh của cậu mê hoặc, cứ nài nỉ cậu chụp giúp một tấm.
“Rất đẹp.” Cố Vũ Sâm đánh giá, tâm trạng có vẻ rất tốt, còn trêu chọc một câu: “Vừa rồi cậu vội vàng từ chối tôi, chẳng lẽ là muốn chuyển nghề làm nhϊếp ảnh gia?”
Lộ Vãn không phải lần đầu nghe lời khen, nhưng khi nó phát ra từ miệng Cố Vũ Sâm lại mang một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Có lẽ bởi vì đối phương là ảnh đế, từng làm việc với rất nhiều nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, thế nên lời khen này càng trở nên chân thật hơn.
“Nếu thầy Cố thích, lần sau tôi lại chụp cho thầy nhé?”
Câu này vốn chỉ là một lời khách sáo. Với thân phận của Cố Vũ Sâm, có khi đã có cả một ekip nhϊếp ảnh chuyên nghiệp rồi, nào đến lượt cậu.
“Được, vậy xin cảm ơn thầy Lộ trước.”
Lộ Vãn thoáng sững sờ, cuối cùng vẫn cho rằng đây chỉ là một lời xã giao.
Chỉ là không ngờ, Cố Vũ Sâm thực sự không hề tỏ ra cao ngạo chút nào. Thân thiện, dễ giao tiếp, còn có chút hài hước. Ngay cả khi nghiêm túc nhìn bạn, ánh mắt anh ta cũng mang theo một sự dịu dàng bình lặng.
Nhưng dù vậy, Lộ Vãn vẫn giữ lý trí, không hề xem câu nói kia là thật. Chỉ là những lời khách sáo giữa người trưởng thành mà thôi.
Sau vài câu trò chuyện, Lộ Vãn đứng dậy cáo từ.
“Cảm ơn thầy Cố đã chiêu đãi. Nếu có cơ hội, lần sau tôi sẽ mời thầy ăn…” Ánh mắt cậu dừng trên bàn trà, sau đó lập tức đổi giọng: “À không, uống trà.”
Không ngờ một người trẻ tuổi như thầy Cố lại có sở thích giống hệt ba cậu, đều thích uống trà. Có lẽ chỉ có mấy người trẻ tuổi như cậu mới thích kiểu ăn uống “không lành mạnh” này.
“Được.”
Bước ra khỏi trà thất, ấn tượng của Lộ Vãn về Cố Vũ Sâm lại càng tốt hơn, vừa đi vừa không tiếc lời khen ngợi.
“Ảnh đế có khác, không phải tự nhiên mà tất cả mọi người đều đánh giá cao.”
“Vừa đẹp trai, vừa diễn giỏi, giải thưởng đầy nhà, không màu mè, không kiêu ngạo, khiêm tốn lễ độ. Ngay cả với một nghệ sĩ dính đầy phốt như anh mà vẫn cư xử hòa nhã thế này.”
“Văn Tĩnh, ánh mắt của em đúng là không tồi.”
Văn Cảnh lập tức tự hào hẳn lên. Khi nói về Cố Vũ Sâm, cậu ta hưng phấn đến mức quên cả việc sửa lại biệt danh mà Lộ Vãn đặt cho mình.
“Tất nhiên rồi! Thầy Cố là thần tượng của rất nhiều người trong giới, có không ít nghệ sĩ còn bước chân vào showbiz chỉ vì muốn theo đuổi thần tượng là anh ấy đấy!”
“Nhưng mà, đây là cơ hội hiếm có như vậy. Sao anh lại từ chối? Đây là hợp tác với ảnh đế đó! Có khi chỉ cần một bộ phim này thôi là nổi tiếng ngay lập tức. Đổi lại là người khác, dù có chuyện gì to tát đến đâu cũng không quan trọng bằng việc được hợp tác với ảnh đế. Vậy mà anh…”
“Không đúng, có gì đó kỳ lạ.” Văn Cảnh hiếm khi nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Anh không chịu tham gia show thực tế, đến cả cành ô liu mà ảnh đế chìa ra cũng từ chối. Không lẽ… anh thực sự muốn chuyển sang làm nhϊếp ảnh gia?”
Lộ Vãn: “…”
Còn chưa kịp đáp lời, Văn Cảnh đã coi như chắc chắn rồi, đôi mắt cún con tràn đầy ấm ức nhìn cậu: “Thế, thế anh có còn cần trợ lý nữa không?”
“Hmm… chắc là không cần lắm.”
Tâm trạng của Văn Cảnh lập tức sa sút thấy rõ, nỗi lo mất việc ùa đến khiến cậu ta không khỏi tủi thân. Cậu ta ngước đôi mắt tràn đầy uất ức nhìn Lộ Vãn, nhưng khi bắt gặp nụ cười nhếch môi của đối phương, lập tức lộ ra ánh mắt tố cáo.
“Anh lừa em!?”
“Anh lừa cậu cái gì?” Lộ Vãn vô tội chớp mắt. Từ đầu đến cuối cậu có nói câu nào là muốn chuyển nghề đâu, toàn là Văn Cảnh tự suy diễn thôi mà.
Văn Cảnh nghẹn lời: “Thế vừa rồi ai bảo không cần trợ lý?”
“À, anh không cần một trợ lý thích cạnh tranh. Anh chỉ cần một trợ lý sẵn sàng làm cá mặn lười biếng cùng anh thôi.”
Văn Cảnh há miệng, nhưng mãi không biết phải nói gì. Nếu là người khác, vừa nhiều tiền vừa ít việc thế này chắc chắn là điều ai cũng mong ước. Nhưng cậu ta không phải người khác, cậu ta là fan sự nghiệp của Lộ Vãn.
Trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Lộ Vãn nhất định đã bị tên tra nam Sở Thời Hàng và bạch liên hoa Tống Lâm Khê làm tổn thương quá sâu, bề ngoài trông có vẻ càng thêm phóng khoáng, nhưng thực chất đã trở nên chán nản, tiêu cực rồi.
Lộ Vãn không biết Văn Cảnh đang nghĩ gì. Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta, cậu suýt nữa bật cười. Nhưng nụ cười còn chưa kịp lan ra, thì đã nhìn thấy một bóng dáng đáng ghét đứng trước cửa nhà.
“Sở Thời Hàng? Hắn đến tìm anh làm gì?”
Một giây trước Văn Cảnh đang thương xót cho Lộ Vãn bị tổn thương, giây tiếp theo cậu ta liền thấy kẻ đã làm Lộ Vãn đau lòng xuất hiện ngay trước mặt, cậu ta lập tức cảnh giác cao độ.
Thật vất vả mới chia tay được, tuyệt đối đừng có dây dưa nữa.
Cậu ta tuy là trợ lý của Lộ Vãn, nhưng không thuộc Xán Tinh giải trí. Với độ nổi tiếng của Lộ Vãn, công ty sẽ không bố trí trợ lý riêng. Văn Cảnh là do cậu tự thuê, là trợ lý đời sống, nên đương nhiên luôn đứng về phía cậu.
“Hắn đến phát bao lì xì cho em đấy.” Lộ Vãn cười rạng rỡ.
Văn Cảnh ngơ ngác, trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến kế hoạch báo bảo vệ nếu Sở Thời Hàng định làm ầm ĩ. Cậu ta đoán vì hắn thường xuyên lui tới đây, nên bảo vệ chung cư đã quen mặt, mới để cho qua như mọi khi.
Lộ Vãn nhiệt tình bước tới: “Tổng giám đốc Sở, chuyện chỉ cần chuyển khoản là giải quyết xong, sao lại phải đích thân đến đây làm gì?”
Sở Thời Hàng không cười nổi. Cuối cùng thì hắn vẫn không giấu được ba Sở.
Bên chương trình gọi điện đến nhiều lần để hỏi tình hình. Không chịu nổi áp lực, hắn đành phải báo cáo lại với ba Sở. Để tránh công ty bị liên lụy, hắn chỉ có thể cầm theo hợp đồng giải ước, đích thân đến tìm Lộ Vãn, thúc giục cậu ký tên.
“Hợp đồng giải ước, em ký vào, ngày mai có thể công bố.”
Lộ Vãn liếc qua hợp đồng, không thấy có khoản tiền bồi thường nào, liền cố ý hỏi: “Tôi không cần bồi thường sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì là năm triệu đấy.”
Sở Thời Hàng giả bộ thâm tình mà nói: “Vãn Vãn, sao anh có thể bắt em bồi thường hợp đồng được? Anh đã mất mấy ngày trời mới thuyết phục được mấy ông già cổ hủ kia, dù em có rời công ty, tình cảm của chúng ta vẫn còn đó. Sao anh nỡ…”
Lộ Vãn cắt ngang màn diễn sến súa đến buồn nôn của hắn: “Bút.”
Sở Thời Hàng lập tức đưa cho cậu một cây bút máy, ánh mắt dán chặt vào bàn tay cậu. Chỉ cần cậu ký tên, thì khoản tiền vi phạm hợp đồng lên đến hơn mười triệu với chương trình sẽ không còn liên quan đến Xán Tinh nữa.
Xán Tinh chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn. Theo lý, nếu Lộ Vãn muốn hủy hợp đồng trước thời hạn, chắc chắn phải trả khoản bồi thường năm triệu cho công ty.
Những lão cáo già đó lo lắng Lộ Vãn cứ kéo dài không chịu ký hủy hợp đồng. Thì dù có lấy được năm triệu tiền bồi thường hợp đồng từ cậu, bọn họ vẫn phải gánh khoản tiền vi phạm hợp đồng lên đến hơn mười triệu cho chương trình.
Thật không đáng.
Sau khi ký tên, Lộ Vãn lấy đi một bản.
Nhìn chữ ký và dấu vân tay trên tờ giấy, Sở Thời Hàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù không kiếm chác được gì từ Lộ Vãn, nhưng ít nhất cũng không để công ty chịu thiệt hại.
“Vãn Vãn, em vẫn còn giận sao?”
Lộ Vãn nhướng mày, ánh mắt lướt qua hắn lười biếng và cao ngạo: “Tại sao tôi phải giận một kẻ chẳng liên quan đến mình?”
Nét mặt Sở Thời Hàng thoáng chốc cứng lại.
“Chúng ta nhất định phải làm lớn chuyện đến mức này sao? Không thể tiếp tục làm bạn à?”
Hắn cố làm ra vẻ buồn bã, bắt đầu màn diễn “tội nghiệp”.
“Em cũng biết đấy, những năm qua anh sống trong nhà họ Sở chẳng dễ dàng chút nào. Anh…”
“Dừng.” Lộ Vãn giơ tay cắt ngang.
“Tôi không có thời gian nghe chuyện vớ vẩn của anh. Hợp đồng cũng đã ký rồi, phiền anh trả lại những thứ tôi từng đưa cho anh, không thiếu một món.”
Sở Thời Hàng siết chặt nắm tay, cố kìm nén cơn giận, gượng gạo nặn ra một nụ cười.
Hắn không đến đây tay không. Sau khi bị ba Sở nhắc nhở, hắn đoán rằng Lộ Vãn đòi chia tay không phải vì hết yêu, mà là do không chấp nhận việc hắn dây dưa với Tống Lâm Khê. Đúng lúc này, lại có “kẻ có lòng” đến châm ngòi ly gián.
Cách tốt nhất để chứng minh “tình yêu chân thành” của hắn, chính là trả lại những món quà và số tiền Lộ Vãn đã chi cho hắn. Như vậy có thể chứng minh, hắn không phải vì thân phận thiếu gia nhà họ Lộ hay vì tiền của cậu mà tiếp cận.
“Vãn Vãn, anh thực sự rất yêu em. Những thứ em tặng… anh vẫn luôn trân trọng gìn giữ. Anh biết mình ích kỷ, nhưng có thể chuyển thành tiền mặt được không?”
Lộ Vãn thoáng bất ngờ, nghiêm túc quan sát hắn một lượt. Cậu cứ tưởng hắn sẽ tiếp tục diễn trò đau khổ để kéo dài thời gian, không ngờ lần này lại biết “lùi một bước”.
Nhưng cậu cũng không vạch trần, chỉ khẽ cười: “Dĩ nhiên, cứ chuyển khoản thẳng vào tài khoản của tôi.”
“Hiện tại anh hơi eo hẹp, trước mắt sẽ gửi ba triệu, phần còn lại sẽ trả góp dần cho em.” Sở Thời Hàng thực sự không có nhiều tiền. Hắn phải bán một căn nhà ở ngoại ô mới có thể gom đủ ba triệu. Còn phần trả góp sau này...
Chỉ cần kéo dài thời gian, thì hắn vẫn có cơ hội tiếp tục gặp cậu. Sớm muộn gì hắn cũng có thể khiến cậu quay về bên mình. Hắn tuyệt đối không chấp nhận kết thúc như thế này.
Lộ Vãn suy nghĩ một giây, rồi gật đầu đồng ý, quay sang nói với Văn Cảnh: “Chuyện này giao cho em nhé.”
“Không thành vấn đề.” Văn Cảnh vui vẻ nhận việc. Cậu ta không mong Lộ Vãn và Sở Thời Hàng quay lại. Lộ Vãn vất vả lắm mới thoát khỏi “não tàn vì yêu”, giờ lại quay về làm một người sống tùy hứng, vui vẻ tự tại. Cậu ta rất thích bộ dạng này của Lộ Vãn.
Tiền chuyển khoản ngay lập tức về tài khoản. Lộ Vãn lướt nhìn con số trên màn hình, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nếu không còn chuyện gì, phiền tránh đường giúp. Anh đang chặn cửa nhà tôi.”
“Anh…”
Văn Cảnh nhanh chóng chen vào, ngăn không cho hắn mở miệng: “Nếu không còn chuyện gì, tổng giám đốc Sở có thể về rồi. Anh Lộ cần nghỉ ngơi, không thể tiếp đãi anh được.”
“Anh…”
Sở Thời Hàng quay sang nhìn Lộ Vãn, nhưng cậu chỉ thờ ơ đứng đó, như thể chẳng liên quan đến mình. Hắn đành phải từ bỏ. Không sao, chuyện này không cần nóng vội.
Hắn tự nhủ, Lộ Vãn đang giận, cứ chờ một thời gian nữa, khi cậu nguôi ngoai rồi hắn lại đến. Trước khi rời đi, Sở Thời Hàng còn liếc Văn Cảnh một cái. Trong lòng đã có tính toán, chờ đến khi hắn và Lộ Vãn làm lành, người đầu tiên hắn sa thải chính là tên trợ lý ngông cuồng này.
“Anh Lộ, hay là em nói với bảo vệ đừng cho Sở Thời Hàng vào nữa?” Văn Cảnh dò hỏi. Cậu ta sợ nhất là Lộ Vãn còn tình cảm với hắn ta, dây dưa gặp gỡ vài lần lại quay về.
“Tuỳ em.”
“Được! Em đi ngay đây.” Văn Cảnh sợ cậu đổi ý, lao nhanh ra ngoài với tốc độ ánh sáng
Lộ Vãn chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng biến mất.
Lộ Vãn: “...”
Vừa lấy lại được một phần ba số tiền, cậu hào phóng gửi ngay cho trợ lý một bao lì xì lớn, xem như tiền vất vả “thu hồi nợ” giùm cậu.