Sau Khi Chia Tay Tôi Nổi Tiếng Nhờ Làm Trai Hư Trong Giới Giải Trí

Chương 7: Lời mời của Ảnh đế

Hiện tại, Tống Lâm Khê mới chỉ vừa bước chân vào giới giải trí, có được chút danh tiếng nhờ vào việc giẫm đạp lên Lộ Vãn và tỏ ra đáng thương. Nhưng cũng chính vì cậu ta không phải trả giá bất kỳ thứ gì mà lại dễ dàng nhận được sự chú ý, nên nếu bây giờ Lộ Vãn công khai đoạn video đó, cậu ta nhiều lắm cũng chỉ mất đi một ít fan qua đường.

Một thời gian trôi qua, chẳng ai còn nhớ đến chuyện này nữa.

Nguyên chủ của cơ thể này cuối cùng phải chịu một kết cục thảm khốc như vậy, chẳng lẽ Tống Lâm Khê chỉ cần bị chửi vài câu là có thể xí xóa hết tội lỗi sao?

Lộ Vãn hiểu rõ tham vọng của Tống Lâm Khê. Xuất thân bình thường nhưng lại khao khát bước chân vào tầng lớp thượng lưu, cậu ta sẽ không cam tâm chỉ làm một ngôi sao hạng xoàng, cũng chẳng muốn mãi là người tình bé nhỏ của Sở Thời Hàng.

“Nếu cậu ta nỗ lực tranh đấu, nhưng hết lần này đến lần khác lại để thành công vụt mất trong tay, dần dà bị giày vò và đả kích, như vậy chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?”

“Hoặc là... nhìn một người đang trên đỉnh cao bỗng dưng ngã xuống tận đáy vực, cũng hấp dẫn lắm nhỉ.”

Khóe môi Lộ Vãn dính một chút bọt sữa, nụ cười rực rỡ như đóa hồng trong gió tuyết, kiêu hãnh và lộng lẫy, chẳng hề khuất phục trước phong ba.

“Em nói xem, cái nào sẽ hợp với Tống Lâm Khê hơn đây?”

Cậu hỏi một cách rất chân thành, như thể đang thực sự trưng cầu ý kiến của Văn Cảnh. Nhưng khi thấy cậu ta không lên tiếng, Lộ Vãn nhướng mày nhìn sang, cứ ngỡ đối phương bị sự “độc ác” của mình dọa sợ, liền cười trêu chọc.

“Sợ rồi à? Bây giờ từ chức vẫn còn kịp đấy.”

Nhưng ngay giây tiếp theo, Văn Cảnh đã hoàn hồn từ cơn sốc.

“Không phải, anh ơi! Từ bao giờ anh lại thông minh thế này hả?” Hai mắt Văn Cảnh sáng rực lên, tràn đầy sùng bái.

“Những gì anh vừa nói... nghe có vẻ lợi hại lắm! Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Cậu ta hăng hái đến mức suýt nữa nhào qua nắm tay Lộ Vãn.

Lộ Vãn: “...”

Khoan đã, chẳng lẽ một kẻ ác độc như cậu mà cũng có người đi theo?

Mắt thẩm mỹ của trợ lý này có vấn đề à? Đi theo một tên pháo hôi, chỉ tổ biến thành pháo hôi nhỏ thôi đó.

Lộ Vãn hiếm khi nghiêm túc thế này. Cậu cảm thấy bản thân có trách nhiệm tăng lương cho Văn Cảnh, để cậu ta đi khám mắt đi. Bám theo ai không bám, lại đi bám một tên pháo hôi ác độc như cậu.

Lộ Vãn đang thoải mái ăn gà rán thì nhận được điện thoại của Cố Vũ Sâm.

Hai người hẹn gặp nhau tại một quán trà gần nhà cậu.

Cậu không rõ Cố Vũ Sâm tìm mình có chuyện gì, nhưng cũng rất sẵn lòng gặp anh. Dù sao thì đây cũng là hình mẫu lý tưởng của cậu… à không, là mẫu vẽ lý tưởng.

Nếu hai người quen thân hơn, có khi cậu thực sự có thể nhờ Cố Vũ Sâm làm người mẫu cho mình. Dù khả năng này không cao, nhưng thử một chút cũng chẳng mất gì.

Lộ Vãn đi vào phòng thay đồ, chọn một bộ trang phục trông vừa thoải mái vừa trang trọng. Dù sao thì cũng phải thể hiện sự tôn trọng tối thiểu với người ta.

Nhưng đến khi chọn phụ kiện, cậu lại thấy khó xử.

Chiếc đồng hồ màu xanh lá cổ điển rất đẹp, nhưng lại có chút… không nghiêm túc, trông hơi phóng túng. Còn chiếc màu đen cơ bản thì lại quá cứng nhắc.

Sau một hồi đắn đo hơn nửa tiếng, Lộ Vãn quyết định chọn một chiếc đồng hồ sapphire thiên về phong cách thường ngày. Nó vừa toát lên vẻ sang trọng, lại không quá khoa trương. Trước khi đi, cậu còn tiện tay đeo thêm hai chiếc nhẫn.

Cậu hài lòng ngắm nhìn bản thân trong gương, 100 điểm.

Bớt một điểm thì không xứng với sự phối hợp tỉ mỉ của cậu, mà thêm một điểm thì lại quá mức kiêu ngạo. Vừa tròn một trăm là đẹp nhất.

Vừa bước ra ngoài, Lộ Vãn đã bị Văn Cảnh nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới: “Anh ơi, anh ăn diện lộng lẫy thế này là định đi đâu vậy?”

“Hửm? Anh chưa nói à? Cố Vũ Sâm rủ anh đi uống trà.”

“Ồ, Cố…” Văn Cảnh đột nhiên trợn tròn mắt: “Ai cơ? Là Cố Ảnh Đế - Cố Vũ Sâm đó hả?”

“Oh my god, anh ấy… anh ấy rủ anh… rốt cuộc là vì chuyện gì chứ?”

“Không biết. Anh đi đây. Em muốn đi cùng không?”

“Được không?” Văn Cảnh lấp lánh hai mắt.

Cậu ta là fan của Cố Vũ Sâm, tuy chưa đến mức cuồng nhiệt, nhưng phim nào của anh cũng xem.

“Có gì mà không được.”

“Anh ơi anh ơi, để em cầm túi giúp anh!” Văn Cảnh nhanh chóng chạy theo Lộ Vãn, thái độ còn nhiệt tình hơn cả trợ lý chính thức.

Tâm trạng Lộ Vãn cũng rất tốt. Cậu đã bắt đầu suy nghĩ xem, nếu mình lấy danh nghĩa người hâm mộ để xin Cố Vũ Sâm chụp ảnh thì có khả thi không. Thậm chí càng nghĩ càng thấy bạo dạn hơn, đến cả việc yêu cầu anh tạo dáng thế nào cũng nghĩ xong rồi.

Hai người thong thả đến nơi. Khi họ đến, Cố Vũ Sâm đã ngồi chờ trong phòng riêng từ trước.

“Xin lỗi, đã để thầy Cố đợi lâu rồi.”

“Vừa mới đến thôi.” Giọng nói của Cố Vũ Sâm trầm thấp, nhưng vẫn mang theo nét dịu dàng.

Ấn tượng của Lộ Vãn về anh lại càng tốt hơn. Một nghệ sĩ vừa có thực lực, vừa không hề kiêu căng, khó trách lượng fan luôn hùng hậu. Ra mắt bao nhiêu năm là bấy nhiêu năm đứng trên đỉnh cao.

Dù Cố Vũ Sâm rất thân thiện, nhưng Lộ Vãn vẫn cảm thấy cần phải “giải thích” một chút. Dù người ta dễ nói chuyện, nhưng cũng không thể vì thế mà tỏ ra quá qua loa.

“Xin lỗi nhé, tất cả là tại trợ lý của tôi. Cậu ta là fan của anh, biết tôi đến gặp anh thì nhất quyết phải chỉnh trang một chút mới chịu ra ngoài.”

Văn Cảnh: “?” Rốt cuộc ai mới là người chỉnh trang đây?

Cố Vũ Sâm liếc nhìn Văn Cảnh, người đang mặc áo thun rộng thùng thình cùng quần jeans, rồi lại nhìn sang Lộ Vãn, người mà ngay cả sợi tóc cũng toát lên vẻ tinh tế.

“Ừ, không sao.” Cố Vũ Sâm đưa tay che môi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Lộ Vãn làm bộ ngồi thẳng lưng, ra vẻ chững chạc già dặn: “Cố lão sư tìm tôi có việc gì?”

“Tôi muốn bàn với cậu một dự án hợp tác.”

“Với tôi?”

Lộ Vãn vô cùng ngạc nhiên. Cậu thực sự không hiểu nổi một ảnh đế đang nổi như cồn lại muốn hợp tác với một nghệ sĩ tuyến mười tám dính đầy thị phi như cậu, rốt cuộc là chuyện gì đây?

Cố Vũ Sâm lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Lộ Vãn: “Gần đây tôi vừa nhận một dự án phim mới, đạo diễn vẫn chưa tìm được diễn viên phù hợp cho một vai diễn. Tôi cảm thấy cậu khá thích hợp. Có hứng thú thử không?”

Lộ Vãn còn chưa kịp lên tiếng, Văn Cảnh bên cạnh đã kích động đến mức kéo áo cậu. Ai có thể ngờ lại có chuyện tốt thế này chứ! Bảo sao Lộ Vãn không tham gia show thực tế, hóa ra là có tài nguyên chất lượng cao chờ sẵn!

Có lẽ để giữ bí mật, kịch bản không ghi rõ tên phim. Nhưng phim có sự góp mặt của Cố Vũ Sâm thì đều đã qua tuyển chọn kỹ càng. Với độ hot của anh, chỉ cần đóng là chắc chắn bùng nổ. Người khác chắc chắn sẽ không bao giờ từ chối cơ hội này.

Nhưng trong đầu Lộ Vãn... đã có sẵn cả trăm cách để từ chối rồi.

Cố Vũ Sâm dường như đoán được suy nghĩ của Lộ Vãn, cắt ngang lời từ chối còn chưa kịp thốt ra của cậu: “Cậu đừng vội từ chối, tôi thật sự cảm thấy vai diễn này rất hợp với cậu.”

Lộ Vãn cúi đầu nhìn phần giới thiệu nhân vật trên trang đầu tiên...

[Tức Phi Tuyết, 19 tuổi, xuất thân từ gánh hát.]

“Tôi đã nghe giọng hát của cậu, rất ấn tượng. Tuổi tác, ngoại hình, dáng dấp và khí chất của cậu đều rất phù hợp. Trong giới có không ít nghệ sĩ từng học kinh kịch, nhưng hội tụ đầy đủ tất cả những điều kiện này thì hiện tại, chỉ có cậu.”

Lộ Vãn hơi bất ngờ vì Cố Vũ Sâm lại quan tâm đến cậu đến vậy: “Cố lão sư đã nghe ở đâu vậy?”

Cố Vũ Sâm ngừng lại một giây: “Thầy Văn giới thiệu cho tôi.”

Nếu Cố Vũ Sâm không nhắc đến, suýt nữa Lộ Vãn đã quên rằng nguyên chủ là sinh viên khoa điện ảnh. Còn thầy Văn mà Cố Vũ Sâm nói đến, chính là giảng viên chuyên ngành của nguyên chủ.

Cậu không lật tiếp tài liệu mà chỉ liếc qua thời gian dự kiến khai máy: tháng 11.

“Thật vinh hạnh khi được Cố lão sư đích thân mời hợp tác.” Lời khách sáo cứ thế bật ra khỏi miệng cậu một cách tự nhiên.

“Nhưng anh cũng biết đấy, tháng 11 trường tôi vẫn chưa nghỉ, tôi không muốn bỏ lỡ việc học, có lẽ sẽ khó thu xếp thời gian.”

Lộ Vãn thầm khen ngợi bản thân vì đã tìm được một lý do từ chối hoàn hảo đến vậy.

Cố Vũ Sâm không ép buộc, ánh mắt sâu thẳm của anh ta thoáng qua một tia dịu dàng, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt: “Không sao, cậu không cần phải trả lời ngay.”

Một khi ảnh đế đã nói vậy, Lộ Vãn cũng không tiện từ chối ngay lập tức. Cậu chăm chú quan sát gương mặt của Cố Vũ Sâm trong vài giây, rồi thử thăm dò: “Thật ra trợ lý của tôi, Văn Tĩnh… là fan của anh. Cậu ấy rất muốn chụp một tấm ảnh của anh, không biết Cố lão sư có phiền không?”

“Là Văn Cảnh!” Văn Cảnh lập tức đính chính, nhưng rồi lại cảm thấy chuyện quan trọng hơn là: “Em đâu có nói muốn chụp…”

“Đương nhiên là được.” Cố Vũ Sâm mỉm cười đồng ý.

Lời biện hộ của Văn Cảnh bị chặn lại ngay lập tức. Dưới ánh mắt đe dọa của Lộ Vãn, cậu ta lặng lẽ nuốt xuống, tay run rẩy cầm điện thoại: “Cố lão sư, tôi, tôi…”

“Em chụp ảnh không đẹp, để anh làm cho.” Lộ Vãn lấy ra một chiếc máy ảnh chuyên dụng từ trong túi, ánh mắt sáng lấp lánh: “Cố lão sư cứ yên tâm, tôi rất chuyên nghiệp, đảm bảo sẽ chụp ra một tấm thật đẹp.”

Cố Vũ Sâm cười nhẹ, nhường nhịn một cách kiên nhẫn: “Vậy làm phiền Lộ lão sư rồi.”

“Anh có thể hơi ngẩng cằm lên một chút không?”

Văn Cảnh đã không còn dám mở miệng nữa. Cậu ta bắt đầu cảm thấy có gì đó… sai sai.

Chụp ảnh thì thôi đi, nhưng tại sao lại còn đưa ra yêu cầu tạo dáng!?

Điều càng khiến cậu ta cạn lời hơn là - Cố Vũ Sâm không hề tỏ ra khó chịu, mà ngược lại, còn mỉm cười phối hợp.

“Anh có phiền không nếu tôi chỉnh lại trang phục một chút?” Lộ Vãn hỏi một câu vô cùng tự nhiên.

Văn Cảnh trợn mắt sắp rớt luôn tròng ra ngoài. Cái quái gì nữa đây!?

Rồi…

Cố Vũ Sâm gật đầu cho phép một cách đầy thiện ý.

Văn Cảnh trừng mắt nhìn, hai mắt suýt thì nổ tung vì kinh ngạc.

Ảnh đế thật sự… dễ tính đến vậy sao!?

“Xin lỗi, thất lễ rồi.”

Lộ Vãn dùng ngón tay thon dài, trắng nõn, nhẹ nhàng kéo cổ áo trên vai trái của Cố Vũ Sâm xuống một chút, để lộ một đoạn xương quai xanh quyến rũ.

Văn Cảnh: “!!!”

Dừng tay!

Lộ Vãn đang làm cái gì vậy!?

Cậu ta hoảng hốt nhìn về phía ảnh đế, sợ đến mức tim đập thình thịch, lo rằng ngay giây tiếp theo, Lộ Vãn sẽ bị hất văng ra xa.

Cố Vũ Sâm hơi sững lại một chút, có vẻ cũng không ngờ được rằng “chỉnh trang phục” của Lộ Vãn lại là theo kiểu này. Nhưng anh cũng chẳng nói gì, khi Lộ Vãn thu tay lại anh thản nhiên hỏi: “Chỉnh xong rồi chứ?”

Lộ Vãn hài lòng gật đầu, giơ máy ảnh lên, còn không quên tán thưởng: “Cố lão sư thật dễ tính.”

Cố Vũ Sâm chỉ khẽ cười, không tiếp lời.