Xuyên Thành Nữ Phụ Văn Thời Niên Đại

Chương 20: Lâm Trân Châu

Sau khi lên xe, Tang Thu và thím Vương mỗi người lần lượt trả tiền vé rồi tìm chỗ ngồi xuống.

"Tang Thu, quần áo của con có bị ướt không? Thím có khăn tay đây, có cần lau không?" Thím Vương vừa nói vừa rút từ túi áo ra một chiếc khăn tay hình vuông, định đưa cho Tang Thu.

"Thím Vương, không cần đâu, người con không bị ướt. Nhưng thím kìa, tóc bị ướt rồi, thím mau lau đi." Tang Thu nhìn tóc thím Vương bị mưa làm ướt, đáp lại.

Thím Vương cười cười, thấy Tang Thu thực sự không bị ướt mới tự lau tóc mình. Vừa lau, bà ấy vừa than thở: "Ông trời cũng thật là, sao lại mưa đúng vào ngày đẹp thế này chứ, mưa hai, ba ngày rồi chưa tạnh, sốt ruột quá."

"Không sao đâu thím, hôm nay là ngày tốt mà, biết đâu lúc chúng ta xuống xe thì trời lại tạnh, sau cơn mưa trời lại sáng thôi." Tang Thu mỉm cười an ủi.

Bác gái ngồi bên cạnh nghe Tang Thu nói vậy thì cười, nhịn không được góp chuyện: "Cô gái, cháu nói thế là không đúng rồi. Bác thấy mưa còn kéo dài hai ngày nữa, trời vẫn âm u thế này, làm sao mà nắng lên được!"

"Bác ơi, mưa làm người ta bực bội, tạnh mưa tốt hơn, tốt nhất là trước khi chúng ta xuống xe thì mưa dừng lại, rồi trời nắng lên." Tang Thu cười đáp.

Trên xe chỉ có vài người, vì mưa nên ít người ra ngoài, mọi người nghe Tang Thu nói cũng không tin lắm.

Nhưng mà dáng vẻ Tang Thu xinh xắn, bác gái lúc nãy trò chuyện với cô không khỏi ngắm nghía cô một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mở lời: "Cô gái, cháu đã đính hôn chưa?"

"Dạ?" Tang Thu ngẩn người.

"À, là thế này, bác thấy cháu xinh xắn, tính cách lại ngoan ngoãn. Nhà bác có ba đứa con trai, đứa lớn 24 tuổi, đứa thứ hai 22, còn thằng út 19. Nhìn cháu chắc cũng còn trẻ, lại rất hợp ý bác, hay là cháu cân nhắc chọn một trong ba đứa nhà bác đi, đứa nào cũng được!"

Các bác gái trong truyền thuyết đúng là lợi hại, mai mối cho con trai mình chẳng cần giữ ý tứ gì, trước khi “bán con” còn chẳng nghĩ đến cảm giác của con mình.

Thím Vương ngồi cạnh nghe thế không nhịn được phụt cười: "Ai da, chị đừng đùa thế, cô gái này kết hôn rồi đấy. Chồng cô ấy là lính, đang ở trong quân đội."

"Kết hôn rồi à, tiếc thật. Ba đứa con trai nhà bác đều tốt lắm." Bác gái tỏ vẻ tiếc nuối.

Con người đúng là kỳ lạ, cảm giác ưa thích ai đó thật khó giải thích. Bác gái không nói thêm gì về chuyện mai mối nữa nhưng vẫn rất thích Tang Thu, suốt dọc đường cứ trò chuyện với cô.

Bác gái tên Lâm Trân Châu, là người trong thị trấn, lần này đi ra ngoài để thăm bạn cũ. Bà ấy tiếc nuối vì không thể để Tang Thu làm con dâu mình nên đã đưa cho cô địa chỉ nhà, còn nhiệt tình mời cô có thời gian thì đến chơi.

Địa chỉ là nhà thuộc khu cơ quan trong thị trấn, Tang Thu không biết ý nghĩa đặc biệt của địa chỉ này nên cười nhận lời., nhưng thím Vương lại biết, nơi đó rất sang trọng và đẳng cấp.

Thím Vương cảm thán vận may của Tang Thu, ngồi xe thôi mà cũng quen được gia đình cán bộ trong cơ quan, đúng là vận may hiếm có.

Khi gần đến thị trấn, cơn mưa dai dẳng đột nhiên ngừng lại, ngừng một cách bất ngờ.

Ngay cả Lâm Trân Châu cũng ngạc nhiên, nhưng bà chỉ nghĩ là trùng hợp.

Sau khi xuống xe, Lâm Trân Châu nói thêm vài câu với Tang Thu rồi rời đi. Thím Vương đợi Lâm Trân Châu đi rồi liền nhiệt tình nắm chặt tay Tang Thu.

Tang Thu giật mình, ngơ ngác ngẩng lên nhìn thím Vương.