Xuyên Thành Nữ Phụ Văn Thời Niên Đại

Chương 16: "Được, được, được, gà nhà thím khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót, hôm nay mỗi con đẻ hai quả trứng luôn nhé, được chưa?"

“Bà thím à, đừng náo loạn lên nữa , hôm qua tôi chỉ nói đùa chút thôi, thím tưởng tôi là thần tiên nói gì cũng thành sự thật à? Gà nhà thím có phải bị bệnh không, hay là lên thị trấn mua chút thuốc về cho nó uống đi. Mấy con gà đó không nhúc nhích được cũng chẳng liên quan gì đến tôi đâu.”

Tang Thu nghiêm mặt nhìn Dương Đại Tẩu, tiếp tục nói: "Thím à, chúng ta nên tin vào y học, đừng mê tín tin vào mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này. Tuy quãng thời gian đó đã qua nhưng chúng ta cũng nên rút kinh nghiệm, đừng mê tín nữa. Thôi vậy nhé, tôi về trước đây."

"Không được, cô không được đi!" Dương Đại Tẩu giơ tay định kéo Tang Thu lại.

Tang Thu nhanh tay né tránh, lông mày hơi nhíu lại, nói: "Thím rốt cuộc muốn cái gì? Nói trước nhé, tôi không có tiền đâu, nhà tôi cũng không vì mấy chuyện vớ vẩn này mà đền tiền cho thím đâu, đừng nghĩ đến chuyện làm khó tôi để làm gì."

"Không phải, tôi không có ý đó." Dương Đại Tẩu thấy Tang Thu né tránh, khuôn mặt có chút ngượng ngùng, rồi nói tiếp: "Tôi không bắt cô đền tiền, nếu gà nhà tôi bệnh thật thì tôi cũng không thể đổ lỗi cho cô, tôi chỉ muốn cô nói một câu thôi."

"Nói cái gì?"

"Cô nói đi, nói gà nhà tôi không sao cả, chẳng có chuyện gì, vẫn khỏe mạnh tung tăng nhảy nhót. Như vậy là được rồi."

Hôm qua Dương Đại Tẩu thấy Tang Thu bắt được thỏ nên trong lòng có chút ghen tị, nhưng dù sao cũng sống chung trong một làng, Dương Đại Tẩu không phải người quá đáng. Bà ta cũng biết nói lý lẽ, nhưng trong lòng vẫn có linh cảm rằng chuyện gà nhà mình có liên quan đến lời nói hôm qua của Tang Thu. Mặc kệ thế nào, bà ta vẫn muốn nghe cô nói lời hay, như vậy cũng không quá phận đi?

Tang Thu nghe Dương Đại Tẩu nói thì hơi sững lại, mím môi, muốn khuyên nhủ nhưng không biết phải mở lời thế nào. Thôi, chỉ là một câu nói, nói thì nói vậy.

Ở nông thôn, nuôi gà vịt chẳng phải để ăn thịt, mà chủ yếu để chúng đẻ trứng, đem bán kiếm thêm chút tiền trang trải. Ai cũng khó khăn cả. Tang Thu nghĩ cũng không cần làm khó người khác vì chuyện này, chỉ một câu nói mà thôi, hơn nữa thái độ của Dương Đại Tẩu cũng rất tốt.

"Được, được, được, gà nhà thím khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót, hôm nay mỗi con đẻ hai quả trứng luôn nhé, được chưa?" Tang Thu nói xong, còn bồi thêm một câu: “Thím vẫn nên lên thị trấn mua ít thuốc đi, nhỡ đâu gà có vấn đề thật, thím không xót à?"

"Xót chứ! Tôi chỉ nuôi có mấy con gà thôi, sao không xót cho được. Được rồi, tôi về đây, cô cũng về đi." Dương Đại Tẩu nói xong liền quay người đi về hướng nhà mình.

Tang Thu và Giang Diệp ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi dứt khoát của Dương Đại Tẩu, đi nhanh thế à?

Đúng là một người kỳ lạ mà.

Tang Thu không nghĩ ngợi nhiều, cùng Giang Diệp tiếp tục đi về phía nhà họ Thích.

Nói đến Dương Đại Tẩu, sau khi về đến nhà, vừa bước vào sân, bà ta liền nhìn thấy cháu trai nhỏ đang ngồi chơi. Dương Đại Tẩu đi thẳng về phía chuồng gà, liếc mắt nhìn vào, phát hiện không còn con gà nào trong đó, sắc mặt liền thay đổi trong nháy mắt.

"Đôn Tử*, gà nhà mình đâu hết rồi?" Không lẽ trong lúc bà ta ra ngoài, gà chết hết nên người nhà đã mang đi chôn rồi?

Đôn Tử (墩子): Cách gọi thân mật, thường dùng để chỉ một người, có thể là biệt danh.

Ở nông thôn, gà bị bệnh chết cũng chẳng ai dám ăn, sợ bị lây bệnh, nếu chết thì thường sẽ lập tức đem đi chôn.

Vừa nghĩ đến việc không còn con gà nào, Dương Đại Tẩu đau lòng ôm ngực.

Cậu bé Đôn Tử trong sân nghe thấy bà mình hỏi thì ngẩng đầu lên. Cậu bé mới năm tuổi nhìn bộ dáng của bà nội, khó hiểu nói: "Gà chạy hết ra ngoài rồi, vừa nãy tụi nó bỗng nhiên khỏe lại, rồi chạy tung tăng khắp nơi, chẳng giống mấy con gà nằm im lìm hồi trước chút nào."

Dương Đại Tẩu nghe xong thì sững sờ, đầu óc rối bời.

Trong lòng bà ta tràn đầy kinh ngạc. Gà bỗng nhiên khỏe lại rồi chạy ra ngoài, mà lúc đó chẳng phải trùng khớp với thời điểm Tang Thu nói mấy câu kia sao?

Trùng hợp như vậy thật à?