Xe bò lắc lư gần hai tiếng mới đến nơi. Lúc xuống xe, Tang Thu cảm thấy cả người như muốn rã ra, đc biệt là mông rất đau.
"Chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Đi..." Tang Thu suy nghĩ một chút, rồi nói: "Cung Tiêu Xã."
Thời đại này, nơi bán hàng hóa chắc gọi là Cung Tiêu Xã. Cô định đến đó xem thử trước.
Khi Giang Diệp nghe thấy Tang Thu nói ba chữ “Cung Tiêu Xã”, cậu liền có cảm giác "quả nhiên là như thế".Trong tay người phụ nữ này có 5 đồng, nếu không tiêu gì thì khẳng định trong lòng không thoải mái. Phải biết rằng, trước đây khi ở trong quân đội, chú Thích đưa phần lớn tiền lương cho cô ta, vậy mà chưa đầy một tuần cô ta đã tiêu sạch tiền của cả tháng. Đây cũng coi như là một loại tài năng.
Tang Thu thấy được ánh mắt khác thường của Giang Diệp, cô mím môi, một lúc sau mới mở miệng hỏi: "Ánh mắt đó là sao?"
"Không sao cả. Con làm gì có ánh mắt gì chứ?"
"Hừ, đừng tưởng mẹ không biết con đang lén chế nhạo mẹ. Mau dẫn đường đi, đường đến Cung Tiêu Xã đi hướng nào?"
"Không biết, mẹ hỏi con, con biết hỏi ai?"
"Được rồi, mẹ tự đi hỏi, không cần con là được chứ gì, đồ nhãi con!" Tang Thu lẩm bẩm phàn nàn.
Người có ngoại hình đẹp đúng là có lợi thế, đặc biệt là người như Tang Thu, vừa có gương mặt xinh xắn vừa có miệng lưỡi ngọt ngào dễ làm người khác vui vẻ.
Tang Thu tìm một người phụ nữ để hỏi đường, người này tình cờ cũng đang trên đường đến Cung Tiêu Xã, liền dẫn cô và Giang Diệp tới đó luôn.
Tang Thu đi dạo một vòng trong Cung Tiêu Xã, chẳng mua gì cả, khiến cho Giang Diệp không khỏi nhìn cô thêm vài lần.
Lúc này, Tang Thu chẳng buồn để ý đến tên nhóc này, cô đang đắm chìm trong cảm giác vô cùng thất vọng. Tuy không cần phiếu để mua đồ nữa, nhưng vẫn cần tiền, mà đồ trong Cung Tiêu Xã thì không hề rẻ. Với người cả túi chỉ có 5 đồng như cô, Tang Thu chỉ muốn đi chết đi, xem xem có thể quay trở về thời hiện đại hay không.
Lúc sau khi đi dạo, cô chẳng có chút tinh thần nào, cuối cùng chỉ tiêu 2 đồng mua một miếng thịt ba chỉ.
Giang Diệp xách miếng thịt ba chỉ, chẳng hiểu tại sao tâm trạng người phụ nữ bên cạnh lại thay đổi thất thường như thế. Lúc đi thì tràn đầy hứng khởi, mà từ khi rời Cung Tiêu Xã thì lại ỉu xìu, chẳng nhấc nổi tinh thần.
Ngay cả khi trở về làng, Tang Thu vẫn giữ dáng vẻ uể oải ấy. Xuống xe bò, Giang Diệp cùng cô đi về phía nhà họ Thích.
Giang Diệp xách thịt, đi qua đám người trong làng thì đột nhiên nhận ra ánh mắt họ nhìn mình và Tang Thu có gì đó kỳ lạ.
Chẳng lẽ họ thèm thuồng miếng thịt mà cậu đang cầm?
Giang Diệp giữ bình tĩnh, nhưng rồi phát hiện ánh mắt của những người đó không dừng ở miếng thịt trong tay cậu, cũng không phải trên người cậu... mà là trên người Tang Thu.
Cậu nhóc liếc nhìn Tang Thu một cái, trong lòng âm thầm thắc mắc. Hôm nay cô ta đâu có làm gì, chẳng lẽ người phụ nữ này không ở trong làng mà cũng gây ra chuyện được sao?
Khi Giang Diệp còn đang băn khoăn thì đột nhiên có một bóng người lao ra chắn trước mặt hai người họ. Tang Thu sững lại, bị người đột ngột xuất hiện làm giật mình, vội vàng vỗ ngực. Khi ngẩng lên nhìn, cô phát hiện ra người chắn đường chính là Dương Đại Tẩu, người hôm qua đã cố ý gây sự với cô trên ruộng.
Đôi mắt trong veo của Tang Thu trừng to, giọng đầy bực tức: "Thím làm cái gì vậy? Người hù người dọa chết người đấy biết không? Ôi trời ơi, làm tôi sợ chết khϊếp!"
"Giữa ban ngày ban mặt cô chột dạ cái gì? Không làm chuyện xấu thì ban đêm cũng chẳng sợ ma gõ cửa. Ban ngày mà cô đã bị dọa đến như vậy, chẳng lẽ đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm à?" Dương Đại Tẩu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào Tang Thu, như thể muốn nhìn thấu xem cô có cái gì bất thường không.
Tang Thu bị nhìn cũng chẳng hiểu tại sao, cô nhíu mày nói: "Tôi làm gì mà phải chột dạ? Đang yên đang lành thím tự nhiên lao tới, đừng nói là người, có khi ma cũng bị thím dọa chạy mất đấy chứ!"
"Tang Thu, cô còn dám nói mình không làm chuyện trái với lương tâm à? Cô nói mà không biết ngượng sao?" Dương Đại Tẩu tức đến đỏ mặt.
"Tôi không làm gì cả." Tang Thu ngơ ngác lắc đầu, thật sự là cô chẳng làm gì cả.
"Tất cả gà nhà tôi sáng hôm nay đều nằm rũ trong chuồng, không động đậy được, vậy mà cô dám nói không liên quan đến cô?" Ánh mắt sáng quắc của Dương Đại Tẩu nhìn chằm chằm vào Tang Thu.
Tang Thu bày ra vẻ mặt vô tội, hơi nghiêng đầu, bộ dáng càng thêm phần ngây thơ:"Gà nhà thím thì liên quan gì đến tôi?"
"Sao lại không liên quan? Hôm qua cô nhắc đến gà nhà tôi, hôm nay gà nhà tôi liền sắp chết hết cả, cô còn dám nói không liên quan?"
Tang Thu chớp mắt, cảm thấy như có một cái nồi to từ trên trời rơi xuống úp vào đầu mình.
Đùa nhau à? Chỉ vì cô nhắc đến gà một câu thôi mà đã đổ hết lên đầu cô sao?
Cô nửa đêm không ngủ đi rủa gà nhà người ta chết, cô có rảnh đến thế không chứ?!