"Phép so sánh kia của ta dù có chỗ không thích hợp, cũng chẳng qua là vì ta đã đề cao giá trị chiếc bát của ăn mày. Nhưng vật yêu thích của mỗi người chúng ta đều khác nhau, ngươi không thể nào vì bản thân ngươi không thích thứ đó mà phủ nhận giá trị yêu thích của người khác được."
"Phép so sánh vừa rồi của ta là nói về giá trị của sự yêu thích, là giá trị tình cảm của con người, chứ không phải nói về giá trị thực tế của nó."
Bách Lý Minh Nghiên bị Tần Chân Chân phản bác đến á khẩu không trả lời được. Hắn nghĩ đến đống đồ bỏ đi trong phòng mẫu thân An Bình Đại trưởng công chúa của mình, hắn cảm thấy đống phấn son kia của mẫu thân là đồ bỏ đi, nhưng mẫu thân rõ ràng lại xem những thứ đó như mạng sống của mình.
"Được rồi, là ta không đúng."
Bách Lý Minh Nghiên nói với Văn Tử Nhân: "Giẫm vỡ bát của ông, ta rất xin lỗi."
Hắn nhặt nén bạc trên đất cất vào túi tiền, lại lấy ra một nén bạc khác hai tay dâng lên cho Văn Tử Nhân: "Nén bạc này để ông mua bát mới."
Văn Tử Nhân nhận lấy, cũng không làm khó hắn: "Đa tạ công tử."
Xuất thân cao quý, tuổi còn nhỏ mà lại biết suy ngẫm và nhận sai, cũng là một đứa trẻ không tệ.
Tần Chân Chân tuổi còn nhỏ, cho dù miệng lưỡi có lanh lợi đến đâu, nói một tràng dài như vậy cũng có chút tốn sức.
Nàng vừa nói xong liền dựa vào chân Tần Chiêu từ từ lấy hơi.
Văn Tử Nhân nhận bạc của Bách Lý Minh Nghiên, cười nói với Tần Chân Chân: "Ha ha ha...Tiểu nha đầu, ngươi còn biết cả điển cố "sao không ăn cháo thịt" sao?" Văn Tử Nhân nghe thấy những lời này của Tần Chân Chân, quả thực đã bị tiểu nha đầu này làm cho kinh ngạc.
Đứa trẻ chỉ bằng hạt đậu, lại có kiến thức và tài biện luận nhường này, quá đỗi kinh ngạc.
Những từ ngữ vừa tuôn ra ban nãy, nào là giá trị yêu thích, giá trị tình cảm và giá trị thực tế các kiểu, càng khiến Văn Tử Nhân kinh ngạc thán phục, những thứ này đều không phải là điều một đứa trẻ ba tuổi có thể biết được.
Tần Chân Chân, một người trưởng thành đội lốt trẻ con, trơ tráo không biết xấu hổ ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên biết rồi, phụ thân ta là phu tử của Thư viện Thanh Đồng, là người có văn hóa đó!"
Tần Chiêu được sự ưu tú của nữ nhi làm cho nở mày nở mặt, đầu óc choáng váng nghĩ, sao ta không biết đã kể cho con gái điển cố "sao không ăn cháo thịt" nhỉ, thường ngày hắn và t nhi toàn trao đổi về vật chất mà!
Toàn là nữ nhi tìm hắn đòi đồ mặc, đồ ăn, đồ dùng, trang sức.
Lẽ nào là mình nhớ nhầm?