Sau Khi Xuyên Sách, Ta Sủng Quan Lục Quốc

Chương 13

Tần Chân Chân ôm chân Bách Lý Minh Nghiên, chỉ vào Văn Tử Nhân nói.

Nàng có chút lo lắng vì biến cố do mình mang đến, khiến hắn để lại ấn tượng không tốt trước mặt Văn Tử Nhân, vậy thì đúng là tội lỗi rồi.

Bách Lý Minh Nghiên buồn cười khoanh tay trước ngực, biết mình đã mất đi thời cơ tốt nhất để bỏ chạy, cũng không chạy nữa: "Ta sao lại không có lễ phép, năm lạng bạc của ta còn không mua nổi một cái bát mẻ à."

"Năm lạng bạc tự nhiên có thể mua một cái bát mẻ, nhưng thái độ lúc ngươi đưa bạc ban nãy không tốt, cũng không xin lỗi ông ấy. Hơn nữa bát của ăn mày như kiếm của tướng quân, đó đều là thứ quan trọng nhất của họ, năm lạng bạc có thể mua được thứ quan trọng nhất của một người sao?" Tần Chân Chân nghiêm túc nói.

Không nghiêm túc, nàng sợ chính mình cũng không thuyết phục nổi mình nữa!

Tần Chiêu kích động vỗ tay khen nữ nhi của mình, sang sảng cười nói: "Hay cho câu "bát của ăn mày như kiếm của tướng quân", Chân nhi nhà chúng ta thật lợi hại, vậy mà lại có thể đưa ra phép so sánh như vậy."

Văn Tử Nhân cũng lặng lẽ mỉm cười, tiểu cô nương này không chỉ gan lớn, miệng lưỡi lanh lợi, mà còn có tinh thần chính nghĩa và sự thông minh. Quan trọng nhất là, nàng mới hơn ba tuổi, có những đứa trẻ hơn ba tuổi lời còn nói chưa rõ ràng.

Bách Lý Minh Nghiên lại không dễ bị lời trẻ con thuyết phục, hắn cười lạnh một tiếng: "Bát của ăn mày có thể ra trận gϊếŧ địch sao, có thể so sánh ngang hàng với kiếm của tướng quân sao? Ngươi nói như vậy e là sau này tất cả tướng quân đều không dám dùng kiếm nữa đấy."

Hắn giơ tay chỉ vào Văn Tử Nhân: "Tứ chi khỏe mạnh, thân thể khỏe khoắn, lại còn là một nam tử trai tráng, tình trạng như vậy dù đi ra bến tàu vác bao cát cũng có thể nuôi sống bản thân. Vậy mà ông ta lại cố tình dùng cách lười biếng nhất, dựa vào việc lợi dụng lòng thương hại của người khác để sống, người như vậy không có tư cách so sánh ngang hàng với tướng quân."

"Tiểu nha đầu mập, sau này ngươi đừng có ví von như vậy nữa, làm nhục tướng quân."

Tần Chân Chân: "..." Trẻ con bây giờ đều lợi hại như vậy sao?

Nếu nàng nhớ không lầm, Bách Lý Minh Nghiên lúc này cũng mới sáu tuổi thôi mà!

Văn Tử Nhân nằm không cũng trúng đạn, nhưng cũng không giận, ngược lại vì lời của Bách Lý Minh Nghiên mà có chút tán thưởng hắn.

Tần Chân Chân nhìn gương mặt không coi ai ra gì của Bách Lý Minh Nghiên, cười khẩy một tiếng: "Câu nói này của ngươi, cũng nực cười y như câu "sao không ăn cháo thịt" vậy."

... ...

"Chưa trải qua nỗi khổ của người khác, sao biết được gian nan của họ? Ngươi, kẻ chưa tìm hiểu đầy đủ nguyên nhân vì sao người khác rơi vào hoàn cảnh hiện tại mà đã tùy tiện phán xét người ta, mới là kẻ sỉ nhục người khác nhất."