Sau Khi Xuyên Sách, Ta Sủng Quan Lục Quốc

Chương 11

Tần Chân Chân giả vờ ngây thơ hỏi: "Thúc thúc, ngài đang chơi trò chơi gì sao?"

Văn Tử Nhân lúc này cũng không giả vờ uy hϊếp Tần Chân Chân nữa, ông ta định đưa người trả lại cho Tần Chiêu đang tha thiết nhìn qua, nào ngờ Tần Chân Chân lại ôm lấy cổ ông ta, nói giọng sữa non: "Thúc thúc, ta chơi trò chơi cùng ông nha!"

Nàng vừa nói, còn vò rối tóc mình lên, quệt một vệt tro trên mặt ông ta, rồi lại quệt lên mặt mình.

Sau đó toe toét miệng cười với ông ta.

Ra vẻ thông minh thất bại, chỉ đành giả khờ ăn vạ thôi.

Tần Chiêu thấy tiểu nữ nhi nhà mình vậy mà lại bám lấy nam nhân khác, tim như vỡ nát: "Chân nhi, về đây với phụ thân nào." Hắn dang rộng vòng tay về phía Tần Chân Chân.

Tần Chân Chân lắc đầu: "Không muốn, ta muốn chơi trò chơi với thúc thúc này!"

Đây là đứa trẻ đầu tiên dám bám lấy ông ta, lại còn động tay động chân với ông ta, Văn Tử Nhân hiếm khi cảm thấy thú vị, ông ta nói: "Vậy được, ngươi chơi trò chơi cùng ta."

Nói xong ông ta nhặt cái bát sứt của mình lên, bế Tần Chân Chân đứng dậy.

Tần Chiêu vội vàng đi theo sau, chỉ sợ đối phương là kẻ bắt cóc định bắt cóc nữ nhi nhà mình đi mất.

Chỉ để lại một vòng đám đông vây xem, người này nhìn người kia, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra?

Nhưng chuyện lạ có người giả dạng ăn mày ở phố Trường Ninh thì lại được truyền ra ngoài.

Văn Tử Nhân bế Tần Chân Chân đến phố Quốc Hòe, con phố này có thư viện tốt nhất nước Trịnh đó là Thư viện Thanh Đồng.

Ông ta tìm một góc tường, đặt cái bát sứt xuống đất, sau đó ngồi bệt xuống.

Tần Chân Chân cũng rất nhanh nhạy ngồi sát bên ông ta xuống đất, chỉ là nàng tay ngắn chân ngắn lại mũm mĩm, lúc ngồi xuống đất có hơi tốn sức, cơ thể theo bản năng liền khiến nàng kêu lên một tiếng: "Hây da..."

Tần Chân Chân đã quen với chuyện này rồi, tuổi thực tế của nàng tuy lớn hơn thân xác này đến hơn mười tuổi, nhưng không chịu nổi lại có cái thân hình này, luôn khiến nàng quên mất tuổi thật của mình.

Tần Chiêu bị nữ nhi nhà mình làm cho dễ thương đến chảy máu mũi, cũng tha thiết ngồi xuống sát bên con gái nhà mình, sau đó hỏi han ân cần: "Mông nhỏ của Chân nhi có lạnh không, hay là ngồi vào lòng phụ thân nhé?"

Văn Tử Nhân lắc đầu cười khẽ, nuông chiều như vậy, đứa trẻ rất dễ hư hỏng.

Ông ta đang lắc đầu cười khẽ, trên tường bỗng như thả bánh chẻo rơi xuống một đám trẻ con, đứa trẻ xuống đầu tiên còn giẫm vỡ cái bát sứt của ông ta.

Đứa trẻ xuống thứ hai chỉ vào đứa nhảy xuống đầu tiên từ đỉnh tường hét lớn: "Bách Lý Minh Nghiên, hôm nay không phải dế của ngươi chết, thì chính là dế của ta toi mạng." Nói xong lời độc địa, nó mới chú ý đến bọn Tần Chân Chân.