Tần Chân Chân kinh ngạc đến mức miệng nhỏ há to có thể nhét vừa một quả trứng gà. Mấy người này cướp đất diễn quá vậy, nàng vốn định vạch trần Văn Tử Nhân để thể hiện mình là một đại thông minh ba tuổi, khiến Văn Tử Nhân nhìn nàng bằng con mắt khác, nàng sẽ nhân cơ hội bái sư. Nhưng bị mấy người này cướp đất diễn như vậy, nàng còn bái sư thế nào được nữa, e là sắp bị Văn Tử Nhân cho vào sổ đen rồi!
Văn Tử Nhân nhìn hạt đậu nhỏ đang kinh ngạc đến ngây người, đột nhiên nghĩ ra kế, ông ta vươn tay lớn túm Tần Chân Chân vào lòng, dùng tay bóp lấy cổ nàng, hung dữ nói: "Hừ... vậy mà lại để các ngươi nhìn thấu rồi. Đã vậy, ta đây chỉ đành kéo theo tiểu cô nương này chết cùng thôi."
Tần Chân Chân: "..."
Vị này lại đang diễn vở tuồng nào đây, tại sao các người ai cũng nhiều trò như vậy?
Tần Chiêu không biết thân phận thật của Văn Tử Nhân, còn tưởng ông ta đúng là kẻ ác liều mạng, sợ đến mức mặt trắng bệch đi mấy phần, kinh hô: "Vị tráng sĩ này, ngài thả nữ nhi của ta ra, ngài bắt ta đi, bắt ta đi..."
Đám người vây xem cũng nhao nhao lên tiếng khuyên can: "Vị hảo hán này, tiểu cô nương người ta ban nãy còn tốt bụng muốn mua ông về, sao ông lại có thể như vậy."
"Mau mau thả tiểu cô nương này ra, tạo nghiệt quá, tạo nghiệt quá..."
Người ban nãy lên tiếng nói muốn bắt Văn Tử Nhân đến Đại Lý Tự cũng vội vàng nói: "Vị hảo hán này, chúng tôi không bắt ông đến Đại Lý Tự nữa, ông thả tiểu cô nương này ra đi."
Giữa một loạt tiếng ồn ào, Tần Chân Chân đột nhiên lên tiếng: "Đây là đang chơi trò chơi gì sao?"
"Nhưng mà chơi trò chơi cũng phải chơi cho giống chứ, ông phải thật sự bóp cổ ta, chứ không phải giả vờ bóp."
Đám đông ồn ào đột nhiên im bặt, nhao nhao nhìn về phía Văn Tử Nhân, trong ánh mắt đó ngoại trừ khó tin thì vẫn là khó tin.
Người này có tật xấu gì vậy trời, giả làm ăn mày rồi lại giả làm người xấu!
Lúc này bọn họ mới phát hiện, lúc Tần Chân Chân bị Văn Tử Nhân kéo qua cũng không hề khóc lóc om sòm, mà tay Văn Tử Nhân cũng không hề siết chặt cổ Tần Chân Chân.
"..."
Văn Tử Nhân không có ý định làm hại người khác, cho nên chỉ đặt tay hờ hững trước cổ Tần Chân Chân, chứ không hề bóp chặt cổ nàng.
"Đứa bé này, ngươi vậy mà không sợ chút nào sao?"
Nếu là đứa trẻ bình thường gặp phải chuyện thế này, e là đã sợ chết khϊếp rồi, đâu còn tâm trí đâu mà cảm nhận những thứ khác.
"Tại sao ta phải sợ, ông lại không phải người xấu thật sự."