Anh Ấy Rất Bí Ẩn

Chương 13: Chính là cái đứa từ trong bụng mẹ bò ra ấy...

Vậy những làn sương mù này rốt cuộc từ đâu mà ra?

Nhưng dù nhận ra có điều bất thường, không ai dám nghĩ sâu hơn.

"Mọi người đừng quá sợ hãi, có thể là do vụ sập hầm đã làm thay đổi môi trường tự nhiên. Bình thường tôi thích xem tin tức, cũng có phỏng vấn về các kỳ quan ở nhiều nơi, nguyên nhân hình thành rất kỳ lạ, biết đâu lần này núi Khẩn Lăng của chúng ta cũng xuất hiện kỳ quan do sụt lở núi thì sao, ha ha..."

Ông lão Trịnh nói nửa đùa nửa thật, nhưng đáng tiếc không mấy ai cảm nhận được cái vui trong đó.

Quái quan cái khỉ gì chứ, cảnh tượng đường xuống âm phủ này sao? Nhưng ai dám đến tham quan đây? Sau lưng xe còn chất đầy thi thể đấy.

"Bây giờ là nửa đêm hai giờ, nhiệt độ quá thấp, mọi người tìm chút quần áo mặc vào, đừng để bị cảm lạnh. Tốt nhất là tụ tập lại một chỗ, đừng tản ra quá." Tấn Trạch Vũ nói: "Chúng ta đến chỗ có ánh sáng đi. Hai anh giúp một tay, đưa người bị thương đến đó."

Hai bác nông dân tính tình sảng khoái, liền giúp khiêng người bị thương qua. Có người bật đèn pin trên điện thoại, trong xe tìm được rất nhiều điện thoại di động, tuy một số bị hỏng nhưng vẫn còn không ít cái có thể sử dụng, ánh sáng trên màn hình cũng đủ để chiếu sáng xung quanh.

Bà Lưu đã sớm tỉnh lại, chỉ ngồi im một chỗ, chân bà bị gãy, không thể di chuyển. Lúc này bà mới vỗ ngực nói: "Sợ muốn chết rồi."

Ông lão Trịnh khoác lác: "Không có gì đâu, chỉ là chút sương mù thôi. Hồi tôi còn trẻ, đi ngang qua nghĩa địa, sương mù dày đặc đến mức đưa tay ra cũng không thấy được, tôi đi cả đêm mà vẫn không ra khỏi đó. Cuối cùng tôi đứng im không đi nữa, chửi ma quỷ nửa tiếng thì sương tan hết."

"Xì! Ông nói ít thôi!" Bà Lưu mắng.

Nơi Mạnh Thành Chân chọn để trú ẩn chính là vị trí tốt nhất mà lần trước họ đã tụ tập. Lần này cô cũng chọn chỗ đó, không cần di chuyển thêm nữa.

Xung quanh vang lên tiếng bước chân sột soạt, những người tản ra lúc trước đều lục tục kéo đến. Có người lục lọi chỗ để đồ, tìm thấy một ít quần áo, những ai mặc ít thì khoác lên người mấy lớp, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn còn đó.

Trong tình huống này căn bản không thể ngủ nổi, mọi người đành phải co cụm lại với nhau. Có người ngồi xổm, có người đứng, vài người đàn ông lấy thuốc lá ra chia nhau, giữa màn sương dày đặc, ánh lửa nhỏ bé từ điếu thuốc lập lòe trong bóng tối.

Có người muốn châm dầu diesel để sưởi ấm vì lửa sẽ lớn hơn một chút, nhưng vì mùi quá nồng nên cuối cùng vẫn không châm.

Mạnh Thành Chân gãi gãi mái tóc dài rối bù, lại xoa xoa cánh tay. Cô rốt cuộc là nghĩ gì mà lại quay về cái nơi quỷ quái này chứ! Lạnh chết đi được!

Cô đã cẩn thận trải mấy lớp quần áo chống thấm tốt nhất, vậy mà vẫn lạnh. Nhưng vừa nãy ôm tiểu bảo bối ngủ, cảm giác khá ổn. Nghe nói trẻ sơ sinh trời sinh đã có "lò sưởi" nhỏ, cô đang định chui vào lại để ôm "lò sưởi" tiếp tục ngủ.

Bỗng nhiên, một vài sợi tóc dài rũ xuống bả vai bị kéo căng. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy một bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy tóc mình.

"Ôi chao? Nhóc cũng tỉnh rồi à? Ai bảo nhóc thò tay ra ngoài chứ? Phạt đánh đấy nhé!" Ban đêm trong đường hầm lạnh như thế này, dù có là "lò sưởi nhỏ" cũng không thể nghịch ngợm được. Cô tùy ý hất tóc ra sau, vội vàng nhét cánh tay bé con vào trong áo.

Nhưng hôm nay tiểu bảo bối có vẻ không ngoan như trong trí nhớ của cô, Mạnh Thành Chân ngán ngẩm: "Nhóc rốt cuộc muốn làm gì đây?"

Bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng "chụt".

Mạnh Thành Chân lập tức hiểu ra, à, thì ra là đói rồi.

Cô vỗ trán, bao nhiêu năm rồi không chăm trẻ, lần trước cũng chỉ chăm chưa đến mười ngày, kinh nghiệm vô cùng thiếu sót.

"Đợi chút nhé! Chị đây đi nấu nước pha sữa cho nhóc!" Mạnh Thành Chân chui ra khỏi ba lớp áo lông vũ dày cộp.

Cô ngồi xổm xuống, vừa run rẩy vừa nhanh chóng nhóm lửa bằng cồn, đổ nước vào cái nồi nhỏ móp méo. Sương mù cũng không phải toàn là điều xấu, ít nhất trước khi được cứu, vấn đề nước uống cũng được giải quyết. Dựa vào một thùng nước ngọt và hơn chục chai nước khoáng thì chắc chắn là không đủ. Vì vậy, cô cũng không tiết kiệm nước lắm, đổ luôn hơn nửa chai, sau đó đứng nhảy tại chỗ để chờ nước sôi.

Đến khi chuẩn bị pha sữa, cô bóp nát một viên tròn giống như thạch rồi thả vào bình sữa. Trong lúc rót nước, không cẩn thận làm đổ ra ngoài một chút. Cô lập tức đậy nắp lại.

Nhưng một mùi thơm ngọt ngào nồng đậm của sữa lập tức lan tỏa khắp nơi.

"Mùi sữa? Mọi người có ngửi thấy không?"

"Ai đang uống sữa đấy?"

"Là ai thế? Lúc này còn có tâm trạng uống sữa à!"

Những người vốn đã vừa sợ hãi vừa đói lại lạnh đến phát run, khi ngửi thấy mùi sữa nồng nàn tràn ngập trong đường hầm, dù có là người không thích uống sữa cũng nuốt nước miếng ừng ực, cảm giác đói lạnh càng thêm khó chịu.

"Tôi thấy cô gái nhỏ kia đang pha sữa bột cho em bé đấy, chắc là mùi sữa bột thôi."

"Sữa bột có thơm thế này sao? Hàng nhập khẩu à? Em gái tôi cũng uống sữa bột nhập khẩu từ Hà Lan, nhưng không thơm đến mức này. Thơm thật đấy."

"Nghe anh nói tôi mới nhớ, trong này còn có một đứa bé! Sao tôi không nghe thấy tiếng khóc nhỉ?"

"Từ lúc sinh ra đã chưa từng khóc, có khi nào là bị câm không?"

"Trong tình cảnh này còn có tâm trạng pha sữa, đúng là không lo nghĩ gì cả!"

"Anh nói cái gì đấy, anh không ăn, nhưng em bé vẫn phải ăn chứ, nó biết cái gì đâu."

"Em bé nào?"

"Chính là cái đứa từ trong bụng mẹ bò ra ấy..."

"Oh."

Dù sao cũng lạnh không ngủ được, lại thêm tâm trạng hoảng loạn, nên mọi người dứt khoát lôi đồ ăn ra, ngồi thành nhóm bắt đầu ăn.

Pha xong sữa, Mạnh Thành Chân lập tức chui vào trong đống áo khoác, phấn khởi gọi: "Nào nào nào, uống đi nào!" Cô vừa nói vừa mò mẫm nhét núʍ ѵú giả vào miệng em bé, sau đó lắng nghe tiếng bé con hút sữa.

"Ực ực ực..."

Nước miếng của cô lập tức bắt đầu tiết ra điên cuồng.

Cuối cùng không nhịn được nữa, cô đưa tay giật bình sữa ra khỏi miệng em bé.