Anh Ấy Rất Bí Ẩn

Chương 12: Bà ơi, bà chắc chắn là nó không kén ăn ạ?

Lần này nhóc con chỉ ngậm mà không hút, Mạnh Thành Chân trông mong lắc lắc bình sữa hai cái, thế mà cậu nhóc cũng lắc lắc đầu theo, dường như còn quay mặt về phía cô.

“Uống nào?” Cô nói.

Nhóc con lập tức phun ra.

Mạnh Thành Chân: …

Cô đành rút bình sữa ra, trong lòng thắc mắc, uống sữa thôi mà sao lại tốn công thế này? Rõ ràng lần trước đâu có như vậy, chỉ cần cho uống là ngoan ngoãn bú ngay.

Nghĩ một lát, cô đặt cậu bé xuống trước, lục đυ.c một lúc rồi mở bình sữa, bỏ vào trong đó một thứ gì đó giống như viên thuốc đã bị bóp nát, đậy nắp lại, lắc đều, sau đó mới ngồi xuống lần nữa.

Bà Lưu đang nói chuyện với ông Trịnh, bỗng nhiên, bà ngửi thấy một mùi sữa thơm lừng khiến bà sững lại, hít sâu vài cái, nhưng mùi hương nhanh chóng nhạt đi. Bà quay đầu lại, liền thấy đứa trẻ vừa rồi còn phun sữa, giờ đây đang như trâu uống nước, dốc toàn lực mà tu sữa, vẻ mặt vô cùng chăm chú và nghiêm túc. Không biết từ lúc nào, từ trong áo cậu bé còn vươn ra hai bàn tay nhỏ xíu, gần như trong suốt, dường như muốn níu chặt lấy bình sữa.

Bà Lưu nhìn thấy cảnh này, cười nói: “Không phun nữa à? Nhìn cái dáng là biết đứa nhỏ này giữ của lắm, sợ con giật mất bình sữa chứ gì. Ta đã bảo mà, trẻ con bé thế này không thể nào kén ăn được, con xem, chẳng phải uống ngon lành đấy sao?”

Mạnh Thành Chân: …

Bà ơi, bà chắc chắn là nó không kén ăn ạ?

Con thấy nó không chỉ kén ăn bình thường, mà còn quá mức kén ăn thì có!

Sau khi cho bú xong, Mạnh Thành Chân cầm bình sữa rỗng lên, nghiêng xuống thử, nhưng một giọt cũng không còn. Cô bĩu môi lẩm bẩm: “Thật là, uống sạch trơn luôn, chẳng chừa lại chút nào cho mình hết?” Trời biết lúc cô cho bú, ngửi thấy mùi sữa bột ấy, cô đã nuốt bao nhiêu nước miếng. Không ngờ sữa bột nội địa rẻ tiền mà thêm một chút nước mắt cá sấu lại có thể thơm đến vậy? Có vẻ như cô vừa khám phá ra một công dụng mới của nước mắt cá sấu, với tư cách là một tín đồ ăn uống, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút mong đợi.

Bà Lưu bên cạnh: …

Bà Lưu mặc kệ hành động trẻ con của Mạnh Thành Chân, thò đầu qua nhìn, thấy đứa bé nằm đó, nhắm chặt mắt, cái miệng nhỏ thỏa mãn mím lại thành hình trái tim, trông thật đáng yêu.

“Ôi chao, cái bọt sữa trên miệng vẫn chưa lau nữa kìa.” Bà lắc đầu: “Còn chưa đầy tháng, mẹ ruột đã mất rồi, thật đáng thương, bây giờ ngay cả uống sữa cũng có người tranh giành, chậc chậc…”

Mạnh Thành Chân cầm bình sữa: …

Bà ơi, con nghe thấy hết rồi đấy nhé!



Đêm khuya, trong đường hầm tối tăm, chỉ có hai ngọn đèn dầu đơn sơ trên tường hắt ra chút ánh sáng leo lắt trong màn đêm.

Mọi người đều mệt đến cực hạn, chìm vào giấc ngủ.

Không biết từ lúc nào, sương mù nhàn nhạt bắt đầu lan ra xung quanh đường hầm, càng lúc càng dày đặc, kéo theo đó là cái lạnh thấu xương kỳ lạ. Cái lạnh này như thể có thể len lỏi qua từng khe áo, thấm vào da thịt, chui vào từng lỗ chân lông, huyết quản, thậm chí đến tận tủy xương, trong nháy mắt làm mọi người rét run mà tỉnh giấc.

Có người không chịu nổi lạnh, bò dậy, dưới ánh sáng mờ nhạt, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.

“Chuyện gì thế này?”

“Đ* má! Cái quái gì đây! Sao lại có sương mù?” Có người mò mẫm trong sương vừa đi vừa chửi.

“Bà ơi, con sợ…”

“Nơi này… chẳng lẽ là âm phủ? Phật tổ Bồ Tát phù hộ…”

Không nói thì thôi, vừa nói ra, cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào trong phim kinh dị, hoàn toàn không giống chốn nhân gian nữa…

“Không… không thể nào? Chẳng lẽ chúng ta… tất cả đều đã chết? Đây là… đường xuống âm gian?” Nỗi sợ hãi có thể lây lan.

Mọi người đều hoang mang.

Chẳng lẽ tất cả những gì xảy ra trước đó chỉ là một giấc mơ? Rằng họ chưa từng sống sót, mà thực ra tất cả đã chết trong chiếc xe ấy, và giờ đây, họ mới tỉnh mộng…

Ý nghĩ này vừa lóe lên, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Những người nhát gan thì bật khóc.

Có người lùi về sau, nhưng vấp ngã xuống đất, đυ.ng phải thứ gì đó, phát ra âm thanh va chạm chói tai.

Mạnh Thành Chân đang ôm bé con ngủ say cũng bị tiếng động đánh thức, cô mở mắt ra, nhìn thấy một màn trắng mờ quen thuộc mà xa lạ, trong khoảnh khắc đó, ngay cả cô cũng cảm thấy mình không còn ở nhân gian nữa.

Ngơ ngác một lúc lâu mới tỉnh táo lại, cảnh tượng này lần trước cũng đã xảy ra. Khi đó, tất cả mọi người trong đường hầm đều hoảng loạn, không ai có thể giải thích được tại sao mỗi khi đến đêm, trong đường hầm bị mắc kẹt này lại bất ngờ xuất hiện một màn sương mù dày đặc, có người đã tìm kiếm nguồn gốc của nó, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra. Đến nửa đêm, sương mù cứ như từ hư không tràn đến, kéo theo đó là cái lạnh buốt đến tận xương tủy.

Cảnh tượng kỳ dị này, ai lần đầu tiên nhìn thấy cũng khó mà không hoảng sợ, bởi vì nó quá giống với con đường âm gian mịt mù trong truyền thuyết, ngay cả nhiệt độ cũng hệt như trong nhà xác, một loại rét buốt khiến cả người như toát ra hơi lạnh, dường như sinh khí đang dần rời xa họ.

Mạnh Thành Chân vừa ngồi dậy, lập tức cảm nhận được cái lạnh âm u bao trùm lấy cơ thể. Lần trước, ngay cả khi đã rời khỏi nơi này, cô vẫn chưa tìm ra nguyên nhân xuất hiện sương mù.

Ngày ngày đối mặt với xác chết, mỗi đêm lại trải qua cảnh tượng giống như đường xuống âm gian, thậm chí cuối cùng còn phải uống nước canh người chết, quãng thời gian mắc kẹt trong đường hầm này chẳng khác gì một cơn ác mộng!

“Sương mù hình thành là do nhiệt lượng từ mặt đất mất đi, nhiệt độ giảm xuống, không khí lại vô cùng ẩm ướt, khi nó lạnh đến một mức nhất định, một phần hơi nước trong không khí sẽ ngưng tụ thành những hạt nước li ti, lơ lửng gần mặt đất, tạo thành sương mù.”

Có người bình tĩnh lên tiếng giải thích: “Chúng ta vẫn còn sống, không tin mọi người thử bắt mạch xem, tôi đoán có lẽ do nhiệt độ chênh lệch ngày đêm lớn, cộng thêm độ ẩm trong hầm nên mới tạo thành hiện tượng này, chứ không phải âm gian gì đâu, mọi người đừng tự dọa mình nữa.”

Tần Trạch Dụ trong thời khắc quan trọng này rất đáng tin cậy, chỉ là giọng nói của anh ta mà đừng run lên thì càng tốt hơn.

Nghe vậy, ai nấy đều vô thức sờ cổ tay mình, đúng là mạch vẫn còn đập, lúc này mới dần thoát ra khỏi nỗi sợ hãi, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn sống…

Nhưng vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ. Khẩn Lăng Sơn là một ngọn núi, xung quanh không có hồ hay biển, không thể có chuyện độ ẩm cao, hơn nữa bây giờ đang là mùa đông, dù có sương muối cũng không thể tạo ra sương mù dày đặc như thế này. Quan trọng nhất là, bọn họ đang ở trong một môi trường khép kín, tương đương với một căn phòng kín, không có bất kỳ lối nào thông ra mặt đất. Dù có một chút không khí lưu thông, nhưng để sương mù lan vào đây thì hoàn toàn không thể nào.