Sau Khi Trở Thành Người Dẫn Đường Đỉnh Cấp, Được Các Đại Lão Theo Đuổi

Chương 27: Chẳng lẽ là lính gác hắc ám

“Du... Du Hạ sao… sao thế?!” Baru căng thẳng đến mức lắp bắp khi thấy Du Hạ bất tỉnh.

“Do em ấy tiêu hao quá nhiều tinh thần lực nên mới vậy đấy.” Hoắc Lẫm nhẹ nhàng đặt Du Hạ xuống ghế sofa, hai hàng chân mày cau lại.

Rõ ràng lúc trước, anh vẫn cảm nhận được tinh thần lực của cô ở mức bình thường vậy mà vừa chợp mắt, tinh thần lực đã suy yếu đi rất nhiều.

Nyx lập tức nghĩ ra lý do: “Tinh thần lực của em ấy rất mạnh, do cơ thể em ấy yếu quá thôi.”

“Trước đây, tôi từng được một người dẫn đường cấp S hỗ trợ tinh thần, tinh thần lực của Du Hạ không hề kém hơn người dẫn đường cấp S ấy chút nào cả.”

Cả hai trao nhau ánh nhìn, cùng nhớ đến quãng thời gian Du Hạ bị nuôi dưỡng bí mật bởi một lính gác. Có lẽ đó chính là nguồn gốc khiến tinh thần lực của cô không được ổn định như bao người dẫn đường khác.

“Liệu có phải là một lính gác hắc ám nào đó không nhỉ?” Nyx phỏng đoán.

Thực tế, Hoắc Lẫm cũng có suy nghĩ tương tự như hắn.

Lính gác hắc ám thường mạnh mẽ hơn lính gác thông thường, họ sở hữu khả năng kiểm soát tinh thần đặc biệt mà người thường không thể đạt được, không cần đến sự hỗ trợ từ người dẫn đường.

Theo lẽ thường, nếu một lính gác bình thường nuôi giữ một người dẫn đường thì chắc chắn sẽ thiết lập liên kết tinh thần thân mật và người dẫn đường sẽ không xa lạ với việc hỗ trợ tinh thần nữa. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ là suy đoán. Vì tên lính gác đó đã chết nên họ cũng không muốn khơi lại vết thương trong lòng Du Hạ.

Hoắc Lẫm nói: “Em ấy không thể ở đây lâu được, khu ô nhiễm sẽ khiến em ấy càng ngày càng suy yếu mất thôi.”

Hiện tại, đừng nói đến thuốc men, ngay cả đồ ăn cũng sắp hết. Đội của họ đã đi qua nhiều điểm vật tư và chỉ kiếm được chút lương thực ít ỏi.

Tinh thần lực của Du Hạ tiêu hao biểu hiện rõ ràng lên cơ thể, cô sẽ nhanh chóng cảm thấy đói. Cô cần nhiều thực phẩm và nước hơn cũng như hấp thu dinh dưỡng đầy đủ hơn.

Nyx gật đầu: “Đúng vậy, phải đưa em ấy ra ngoài sớm nhất có thể thôi.”

Baru lên tiếng: “Chúng ta cứ đưa thẳng em ấy về hậu phương, họ sẽ không… không đến nỗi không tha cho một người dẫn đường chứ?”

“Cậu bị ngốc à?” Nyx đập vào sau đầu Baru: “Sao lại giao em ấy cho đám khốn kiếp đó làm gì?”

Baru phản bác: “Vậy thì làm, làm thế nào đây ạ? Không còn lối thoát nào an toàn khác đâu.”

Họ đã tìm kiếm rồi, con đường an toàn nhất vẫn là lối ra hậu phương. Dù có đi đường vòng để tránh khỏi tầm nhìn của hệ thống giám sát ở hậu phương thì cuối cùng vẫn phải đến chân tường bao quanh khu ô nhiễm thôi.

Nyx kéo ghế ngồi xuống, hắn đập bàn: “Nào, mỗi người góp một ít tiền, gom đủ 1000 vạn. Chờ tôi ra ngoài được là tôi sẽ tính sổ với lũ khốn đó.”

Hắn nhìn Hoắc Lẫm: “Trước hết cứ đưa em ấy ra ngoài đã. Anh có khoảng 100 vạn không? Chúng ta gom thêm một trăm vạn nữa. Nếu có đủ hai trăm vạn thì thuê thêm một người bảo vệ em ấy ở ngoài sẽ tốt hơn.”

Hoắc Lẫm thật thà đáp: “Tôi chỉ có năm mươi vạn thôi.”

“...”

Trán Nyx nổi gân xanh: “Cái tên nhóc này, làm lính đánh thuê xong càng ngày càng gian xảo hả?” Hắn đã nghi ngờ từ sớm là sao cái tên Hoắc LẪm này có thể có một trăm vạn được.

Hoắc Lẫm nhún vai: “Chính anh từng nói là phải học cách linh hoạt mà.”