Ánh trăng treo ở giữa không trung.
Tang Thư mệt mỏi ngáp một hơi thật dài!
Bất tri bất giác đã đến gần sáng, vậy là trôi qua mấy tiếng đồng hồ rồi.
Không còn chuyện gì cần làm nữa, Tang Thư cúi đầu hôn chụt một phát lên mặt thiếu niên, nhìn dấu vết đỏ tươi ái muội trên mặt trên người đối phương, nàng vui vẻ đi ngược về con đường vừa nãy, bò qua tường trở về cung điện quen thuộc.
Lúc Tang Thư trở về cung điện Mộ Dung Bác không còn vặn vẹo nữa, nhưng mặt mũi ửng hồng trung y nhăn nheo chìm vào giấc ngủ sâu.
Như hắn ta mong muốn, nàng cho hắn ta mơ ảo về chuyện bọn họ đang tình ái, thực tế nàng ra ngoài tìm nam nhân khác sinh nhãi con.
Thế nhưng nhìn thấy cái đồ chó này ngủ ngon gáy khò khò Tang Thư lại không vui.
Không chút suy nghĩ đi lên giường đá thẳng Hoàng Thượng xuống đất.
Bộp!
Một tiếng rơi không hề nhỏ vang lên!
Hệ thống nghe thôi cũng thấy đau!
Nhưng mà……
Mộ Dung Bác không hề có dấu hiệu trở mình tỉnh dậy.
Tang Thư thoải mái ôm chăn, một giây là đi vào giấc ngủ.
Chỉ lục đυ.c một lúc là toàn bộ không gian lại yên tĩnh như không có gì xảy ra.
Có mỗi ánh trăng sáng ngoài cửa chiếu vào, ngẫu nhiên xuất hiện tiếng chim hót líu lo.
……
“A!?”
Mộ Dung Bác cau mày, lông mi rung rung, chậm rãi mở mắt.
Mới giật giật chân tay đã cảm thấy thân thể đau nhức không tả nổi, hắn ta thở phì phò nắm chặt nắm đấm.
Bây giờ Mộ Dung Bác mới chú ý tới chính mình đang nằm trên mặt đất, không có chăn đắp trên người, trung y mỏng dính dính cả sương lạnh ban đêm!
Tại sao hắn ta lại nằm trên mặt đất?
Ký ức hiện về trong đầu, mặt Mộ Dung Bác trầm xuống.
Hôm qua hắn ta vậy mà lại không nhịn nổi câu dẫn, đã lăn giường với Tang Thư!
Hắn ta hứa với Nhu Nhi là nhất sinh nhất thế nhất song nhân, chuyện này tuyệt đối không thể làm Nhu Nhi biết.
Nhìn về phía giường Quý Phi, ánh mắt Mộ Dung Bác hiện lên sát ý dày đặc.
Phanh! Phanh! Phanh!
“Hoàng Thượng!”
Ở ngay lúc này có tiếng gõ cửa vọng vào:
"Canh giờ không còn sớm, người cần phải chỉnh trang để vào triều."
Có người cắt ngang suy nghĩ Mộ Dung Bác mới nhận ra hiện tại Quý Phi chưa thể chết được, cần đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
“Trẫm đã biết!”
Đứng dậy tự mặc hoàng bào, hắn ta muốn ngẫm xem phải làm thế nào mới có thể ngăn cản Quý Phi không nói chuyện tối hôm qua ra, vì dù như thế nào cũng không thể để Nhu Nhi biết hắn ta đã lâm hạnh nữ nhân khác.
Nhu Nhi yêu hắn ta như nậy, nếu biết hắn ta chạm vào Tang Thư chắc chắn sẽ rất thương tâm.
Chỉ là……
Biện pháp không phải có thể nghĩ ra trong một chốc được, bây giờ không thể trực tiếp đánh thức Quý Phi, Mộ Dung Bác đành phải từ bỏ tính toán nói ngay lúc này, đợi sau khi thượng triều xong về nói vẫn kịp.
Mộ Dung Bác vừa rời khỏi là Tang Thư mở mắt:
"Cẩu hoàng đế, dám muốn gϊếŧ bổn nữ vương!"
Những kẻ từng muốn gϊếŧ nàng đều đã bị nghiền thành cặn bã rồi.
Nhưng mà...
Vì hắn ta vẫn còn hữu dụng, tạm thời tha hắn ta một lần, tất nhiên nàng sẽ ghim chuyện này đến lúc nào hắn ta chết mới thôi.
Sau đấy Tang Thư giật mình phát hiện một điều vô cùng quan trọng.
Tên Hoàng Thượng chết tiệt không đánh răng không tắm rửa mà đã đi thượng triều!
Lá liễu nhiều không kể xiết, nếu ai cũng ở bẩn như hắn ta thì còn lâu cây liễu mới tuyệt chủng.
Vỗ vỗ ngực, may quá Mộ Dung Bác chỉ lăn lộn với Nhu Nhi gì gì đó, nếu không các tỷ muội mỹ miều sẽ phải ngửi mùi hôi từ hắn ta mỗi ngày mất!