Ta Là Người Trong Lòng Của Yêu Ma

Chương 8: Dã tâm

Phùng Phi Ưng buông tay: “Đồ của Rũ Tiên Tông xưa nay không đáng tin… nếu là hiểu lầm thì tốt rồi. Trong Trọng Tiêu Môn tuyệt đối nghiêm cấm hành vi hại đồng môn, ta mới phải ấn ngươi xuống như thế.”

Tư Vũ Hành thuận thế lùi một bước: “Quả là lỗi của ta, ta đã không giữ kỹ vật tùy thân.”

Trong lòng Phùng Phi Ưng nóng như lửa đốt, đã chẳng còn kiên nhẫn nán lại. Hắn đỡ Tư Vũ Hành đứng dậy, khoát tay nói: “Thôi, mau thu hồi đồ của ngươi rồi rời khỏi đây đi.”

Tư Vũ Hành gật đầu, bước tới gần Chúc Đại Linh.

Ánh mắt lạnh lùng kia ẩn chứa vài phần dò xét.

Nhưng Chúc Đại Linh chẳng cho hắn cơ hội thăm dò, nàng cụp mắt, thu lại ánh nhìn sáng rực ấy rồi buông tay.

Chiếc đái câu kia lập tức bay khỏi tay nàng, tự động quay về bên người Tư Vũ Hành.

Bước chân của hắn khựng lại, bị ép phải dừng lại ở khoảng cách cách nàng đúng một trượng.

Giờ vật đã về tay chủ, Lý Thiều Dung cũng mở lời: “Chúc cô nương, chúng ta đi thôi.”

Chúc Đại Linh rụt rè gật đầu, bước theo Lý Thiều Dung lên pháp khí mà không hề lưu luyến gì, lao thẳng về phía Chủ Phong.

“Nội môn vừa mới chọn xong, còn nhiều chuyện phải xử lý, ta e không thể đưa ngươi đi xa hơn được.” Lý Thiều Dung miễn cưỡng nở nụ cười, nói xong liền giao Chúc Đại Linh cho tỳ nữ bên cạnh.

Sau đó bà cùng Phùng Phi Ưng vừa sắp xếp chỗ ở cho Tư Vũ Hành xong đi gặp môn chủ, trình bày rõ ràng chuyện tơ khóa tâm kia.

“Không rõ hiện tại trong các thế gia và môn phái khác, đám đệ tử trẻ tuổi có còn giữ thói quen mang theo tơ khóa tâm không nữa… Nếu sau này có đoàn giao lưu giữa môn phái, mà Chúc Đại Linh vừa xuất hiện…”

Lý Thiều Dung tràn đầy lo lắng.

“Thì toàn bộ tơ khóa tâm trên người họ sẽ đồng loạt bay về phía Chúc Đại Linh!” Phùng Phi Ưng tiếp lời: “Cảnh tượng đó…” Hắn lắc đầu: “Ta cũng không dám tưởng tượng.”

“Đến lúc ấy họ sẽ phát hiện… Chúc Đại Linh là đạo lữ trời định của bọn họ.”

Lý Thiều Dung nói đến đây, trong đầu đã bắt đầu ong ong.

Môn chủ ngồi trên ghế, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng cắt ngang: “Bình tĩnh lại đi, hoảng cái gì?”

Nhị trưởng lão Địch Lộc xưa nay vốn ít khi mở miệng, bỗng nhiên cất tiếng: “Có gì to tát đâu, dùng Phược Nguyên Tác trói nàng lại nhốt trong môn, không cho tiếp xúc với ai khác, chỉ mấy người chúng ta dùng là được rồi.”

Lý Thiều Dung lập tức bác bỏ: “Sao có thể? Nàng vẫn chưa được dưỡng thành hoàn toàn… ít nhất cũng phải đợi nàng tu luyện đến Kim Đan kỳ!”

Môn chủ lại ngắt lời: “Đủ rồi, im miệng hết cho ta.”

Phùng Phi Ưng vội cúi người hành lễ: “Xin môn chủ ra chỉ thị.”

Môn chủ lạnh nhạt phán: “Đưa nàng đến Chú Vân Phong bái sư thúc đi.”

Lý Thiều Dung không hiểu: “Ta còn tưởng ngài muốn nghĩ cách giữ nàng lại…”

Môn chủ chỉnh lại tay áo: “Tới Chú Vân Phong rồi sẽ ít tiếp xúc với người ngoài, như thế là tốt nhất. Hơn nữa sư thúc bị mù, hoàn toán không thể nhìn ra nàng là linh thể trời sinh…”

Cùng lúc đó, ma thần trong đầu Chúc Đại Linh cũng đã hiểu ra ý đồ của nàng: “Ngươi muốn bái đạo quân Diễn Tiêu làm sư tôn? Đúng là không từ thủ đoạn.”

Hắn ngừng một chút, đánh giá với giọng nhàn nhạt: “Có tính toán và dã tâm là chuyện tốt, chỉ là… liệu ngươi có chắc mình sẽ không lật thuyền không?”

Chúc Đại Linh mỉm cười ngọt ngào đáp lại.

Tỳ nữ đi bên cạnh nàng thấy nàng bỗng bật cười, không nhịn được hỏi: “Cô nương cười gì vậy?”

“Chỉ là nghĩ đến chuyện sắp được bái đạo quân Diễn Tiêu làm sư tôn, trong lòng thấy vui không kìm được.” Chúc Đại Linh thuận miệng đáp.

Tỳ nữ lại không nhận ra nàng nói đại, trái lại còn hiện rõ vẻ ngưỡng mộ: “Cô nương thật có phúc.”

Nàng ất vừa nói vừa đẩy cửa phòng ra: “Cô nương nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ đưa cơm tới.”

Chúc Đại Linh gật đầu, bước chân vào trong. Đợi đến khi cửa phòng sau lưng đóng lại, nàng mới từ từ mở bàn tay đang siết chặt nãy giờ ra.

Trong lòng bàn tay nàng là một vết bỏng rộp rõ ràng, máu rịn ra trông rất dữ tợn.