“Hắn lợi hại thật đấy!”
“E là chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ đứng đầu thế hệ đệ tử bọn ta mất thôi.”
“Nói vớ vẩn! Nghe đâu đại sư huynh Trọng Tiêu ở nội môn cũng là thiên tài hiếm thấy, sao dễ bị cướp mất vị trí được?”
Đám đệ tử mới trúng tuyển bắt đầu bàn tán xôn xao ngay tại chỗ, còn nữ chính Cố Vân Phán thì lại chẳng mấy ai để tâm tới.
Cũng chẳng có gì khó hiểu, dù sao câu chuyện trong quyển sách này mới chỉ vừa bắt đầu, nữ chính muốn tỏa sáng thì vẫn còn phải theo đúng tiến trình “trầm trước, thăng sau”.
Bốn người còn lại được chọn vào nội môn nhanh chóng được phân về từng nơi khác nha. Đến đây, quá trình tuyển chọn xem như đã kết thúc.
“Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về rồi.” Lý Thiều Dung vừa dứt lời thì ánh mắt đã dừng lại trên người Tư Vũ Hành: “Ngươi đã bái nhập danh nghĩa môn chủ, vậy thì cũng cùng chúng ta trở về Chủ Phong.”
“Vâng.” Tư Vũ Hành vừa đáp, vừa bước lại gần, thì bất ngờ vang lên một tràng tiếng “vo ve”.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một vật gì đó từ bên hông Tư Vũ Hành đột ngột lao vụt lên, bay thẳng về phía Chúc Đại Linh.
Phùng Phi Ưng không nhìn rõ là gì, chỉ kịp hét lớn: “Sư tỷ!”
Lý Thiều Dung cũng lập tức giơ tay lên, thế nhưng thứ kia lại vô cùng linh hoạt, vòng qua tay bà một vòng, rồi tiếp tục lao thẳng về phía chính diện gương mặt Chúc Đại Linh với khí thế không hề suy giảm.
Chúc Đại Linh thoáng hiện vẻ bất ngờ, nhưng động tác lại rất bình thản, cứ thế vươn tay ra bắt trọn vật kia.
“Ngươi không sao chứ?” Lý Thiều Dung vội vàng đỡ lấy nàng, tim như muốn ngừng đập.
Phùng Phi Ưng cũng bước một bước dài tới, ấn mạnh Tư Vũ Hành xuống đất, trầm giọng quát: “Đó là thứ gì?!”
Tư Vũ Hành cũng chỉ là một thiếu niên, vẻ mặt vốn lạnh băng lúc này cũng không nhịn được mà thoáng lộ ra chút kinh ngạc.
“…Đó là vật gia truyền của ta.”
Ngay lúc đó, trong đầu Chúc Đại Linh vang lên giọng nói quen thuộc của ma thần, không rõ là khen hay chê, càng không đoán ra đang giận hay đang cười:
“Gan ngươi cũng lớn thật. Quanh đây toàn là tu sĩ chính đạo mà ngươi cũng dám lặng lẽ phóng ra luồng ma khí để dụ vật kia trên người Tư Vũ Hành? Rốt cuộc ngươi đang tính toán điều gì?”
Đúng vậy, thứ kia đúng là do chính tay Chúc Đại Linh cố ý dẫn tới.
“Vật kia gọi là khóa tâm lưu kim đái câu, bên trong có máu tim của ta, chỉ có tác dụng giữ cho thần trí minh mẫn, không làm tổn thương người khác.” Tuy bị Phùng Phi Ưng ấn xuống đất, nhưng Tư Vũ Hành vẫn áo mũ chỉnh tề, phong thái thong dong, chỉ là sắc mặt hơi phức tạp.
Lý Thiều Dung khựng lại, cảm thấy kỳ lạ: “Vậy vì sao nó lại đột nhiên bay về phía Chúc cô nương?”
Sắc mặt Tư Vũ Hành còn cổ quái hơn bà: “Nó…”
Phùng Phi Ưng lại là người lên tiếng trước: “Khóa tâm lưu kim đái câu… khóa tâm… chẳng lẽ có dùng đến tơ khóa tâm của Rũ Tiên Tông?”
Sắc mặt Tư Vũ Hành cứng đờ, khẽ đáp: “Phải.”
Rũ Tiên Tông vốn rất khác với những môn phái tu tiên thông thường, trong tông toàn là vu tu, chuyên tế quỷ thần, thông linh trời đất.
Tu vi của họ từ trên xuống dưới chẳng có gì nổi bật, thế nhưng trong giới tu tiên lại rất được chào đón.
Bởi họ rảnh rỗi thì lại bày ra mấy thứ như bùa đào hoa, bùa may mắn, chẳng cầu tiến bộ gì trong tu đạo, chỉ cầu buôn bán thuận lợi!
Tơ khóa tâm cũng là một trong những thứ họ sáng chế ra lúc rảnh rối.
Giới tu sĩ thường hay đùa rằng đó là thứ để giữ gìn nam đức.
Chỉ cần mang theo bên người, trừ khi gặp người có căn cốt cực kỳ tương hợp, còn lại sẽ luôn giữ được đạo tâm kiên định, tâm sáng như gương, chẳng động tình niệm.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi có tâm tính bất ổn đều sẽ dùng thứ này.
Lý Thiều Dung và Phùng Phi Ưng liếc nhau, trong mắt cùng hiện lên vẻ vi diệu.
Chuyện này chỉ có thể trách thể chất đặc biệt của Chúc Đại Linh, dù ai mang tơ khóa tâm, hễ gặp nàng cũng sẽ bị nó nhận chủ. Ai bảo nàng là linh thể trời sinh cơ chứ?
Trăm năm trước từng có một thời gian khóa tâm tơ thịnh hành trong giới tu tiên. Những năm gần đây tuy không còn phổ biến nữa nhưng vẫn là thứ cực kỳ nhạy cảm. Tư gia này đúng là có bệnh! Sao lại đem vật như vậy làm của gia truyền?
Chuyện này nhất định phải lập tức bẩm báo cho môn chủ!