Từ lúc hắn vào nhà, Ôn Du đã không dám ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ thêu chiếc khăn tay trên khung thêu trong góc phòng.
Nhưng người đối diện quá áp lực, khiến nàng không thể không căng thẳng, mọi giác quan đều như bị đè nén.
"Hôm nay sao lại về sớm vậy? Chiều còn đi đâu nữa không?" Tiêu Huệ Nương bỏ thêm củi vào bếp, dùng kìm sắt gắp những mẩu than nóng hổi ra ngoài, cho vào chiếc bình đất sét đã được đậy kín bằng một viên gạch nung.
"Còn đi. Hôm nay thu nợ của Lý đồ tể, nhà gần, về ăn bữa cơm rồi mới đi tiếp."
Tiêu Lệ phủi tuyết trên người, bước lại gần bếp, hơi ẩm từ tuyết bị lửa làm tan ra. Hắn cúi xuống nhặt một khúc củi đã cháy gần hết, lúc này lại vô tình gần Ôn Du hơn, áp lực từ hắn càng lúc càng lớn.
Ôn Du cầm kim, bất chợt đâm vào tay mình, đau đến mức nhíu mày. Mặc dù không phát ra tiếng, nhưng tay nàng vẫn run lên một chút.
Tiêu Lệ ngẩng đầu lên, ánh mắt mang vẻ hoang dã, lại đầy dò xét, trùng hợp gặp phải ánh mắt của nàng.
Ôn Du không dám đối diện với hắn, vội vàng cúi đầu, giấu bàn tay bị thương đi, sườn mặt nghiêng của nàng dưới ánh lửa dường như làm những vết đỏ trên đó mờ đi nhiều.
"Đâm vào tay rồi à? Để ta xem." Tiêu Huệ Nương thấy Ôn Du run tay, liền kéo tay nàng lại, nhìn thấy vết thương đã rỉ máu đỏ như hạt đậu, không khỏi thương xót: "Sao lại đâm sâu như vậy..."
Ôn Du nói: "Con vụng về, làm bẩn khăn của người."
Tiêu Huệ Nương nói: "Khăn dính máu cũng không sao, giặt sạch là được. Là do chỗ này tối quá phải không? Con đến đây ngồi gần bếp lửa đi."
Nói rồi, bà vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Nếu nàng ngồi qua đó, sẽ phải ngồi gần tên lưu manh kia, Ôn Du đang định từ chối thì thấy hắn ném một khúc củi đã cháy hết vào bếp lửa, rồi đứng thẳng lên hỏi Tiêu Huệ Nương: "Người uống thuốc chưa?"
Tiêu Huệ Nương đáp: "Vẫn chưa, định làm cơm rồi hâm lại cho nóng."
Hắn nhặt một khúc củi cháy còn đang âm ỉ, bước ra ngoài: "Để ta đi hâm cho."
Ngay khi hắn bước ra ngoài, Ôn Du cảm thấy như không khí trong phòng nhẹ hơn nhiều, nàng ngồi theo lời Tiêu Huệ Nương, chuyển sang chỗ đối diện.
Tiêu Huệ Nương dường như nhận ra nỗi sợ của nàng đối với con trai mình, bèn cười nói: "Mặc dù con ta làm việc ở đổ phường (sòng bạc), nhưng cũng không phải là người hung dữ, đừng sợ nó."
Ôn Du gật đầu làm bộ ngoan ngoãn, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được sự dè chừng.