Tên Nhà Quê Bị Ta Lừa Tình Xưng Đế Rồi!

Chương 17

Nàng tự hỏi thầm, ánh mắt lại lướt ra ngoài qua khe cửa, thấy sân nhỏ phủ một lớp tuyết mỏng, có một chậu nước, góc sân hình như có một mảnh đất trồng rau nhỏ, dưới lớp tuyết, có thể nhìn thấy lờ mờ màu xanh của rau.

“Đừng gọi ta là lão phu nhân, nghe khó chịu lắm, gọi ta đại nương là được rồi." Bà lão cầm lại khung thêu, nhưng chỉ thấy sợi chỉ đã ngắn, bà khẽ nheo mắt nhìn, thử mấy lần mà vẫn không xâu được.

Ôn Du nói: "Để con làm cho."

Bà lão đưa cho nàng, có chút cảm thán nói: "Già rồi, mắt cũng không còn tốt nữa."

Ôn Du nhìn vào chiếc giỏ đựng chỉ trong đó có khá nhiều khăn tay đã thêu xong, không khỏi hỏi: "Bà thêu nhiều khăn tay vậy làm gì?"

Sắc mặt Bà lão hơi ảm đạm, nói: "Hoan Nhi đã đến tuổi thành hôn rồi, chỉ là tiền trong nhà đều dùng để chữa bệnh, mua thuốc cho ta. Ta thêu để kiếm chút bạc, có thể tích góp cho nó một ít."

"Hoan?"

Là tên của gã lưu manh kia?

Ôn Du cầm lấy kim, kéo dài chỉ, thắt một nút, nàng biết rất ít về gia đình này, bèn hỏi: "Vậy lão gia đâu? Mặc kệ chuyện trong nhà sao?"

Tiêu Huệ Nương lắc đầu thở dài, dường như muốn nói gì đó, nhưng cửa bỗng vang lên tiếng "cọt kẹt", Ôn Du ngẩng đầu lên, thấy tên lưu manh kia bước vào, mắt hắn như bị tuyết gió dội vào, thân thể mang theo hơi lạnh của băng tuyết, nói: "Nương, ta về rồi."

"Về rồi à?" Tiêu Huệ Nương nhường thêm chỗ bên bếp lửa, nói: "Ngoài trời gió tuyết lớn, mau lại đây sưởi tay chân đi."

"Vẫn ổn, không quá lạnh." Ánh mắt Tiêu Lệ như có như không lướt qua Ôn Du đang ngồi gần bếp lửa. Hắn tháo nón ra, treo lên tường bên cửa rồi đi vào, tay cầm theo một gói bánh bao bọc giấy dầu: "Ngang qua Phong Khánh Lâu, mua mấy gói điểm tâm người thích ăn."

Tiêu Huệ Nương thương xót con trai kiếm tiền vất vả, không khỏi lải nhải: "Lại lãng phí tiền, nương nói là không thích ăn mấy thứ này..."

Tiêu Lệ đặt bánh lên bàn, đáp: "Ngày tết, Phong Khánh Lâu có trò mua một tặng một, không tốn bao nhiêu bạc đâu."

Lời mà Ôn Du vừa hỏi trước đó, đã bị cuộc trò chuyện của mẹ con họ lấn át.

Tiêu Lệ kéo một chiếc ghế dài ra, ngồi bên bếp lửa sưởi tay. Chỗ trống bà lão nhường lại đủ rộng, nhưng hắn cao lớn, chân dài, ngồi xuống vẫn khiến không gian xung quanh bếp lửa trở nên chật hẹp, giống như một con thú dữ từ cơn gió tuyết trở về, trong không gian nhỏ hẹp này thu lại móng vuốt của mình.