Đặc biệt là làn da hắn trắng mịn như ngọc, khiến chiếc nhẫn bạch ngọc tinh xảo trên ngón cái cũng trở nên tầm thường.
Cho dù là vị quan huyện béo ục ịch như Tri huyện Tiết Hoài, từ dáng vẻ trời sinh đến y phục khoác trên người, cũng chẳng thể sánh được một phần vạn so với phong thái tao nhã của hắn.
Cùng lúc đó, đôi mắt đỏ hoe, ướt lệ của Trà Hoa và khuôn mặt nàng đã hiện rõ hoàn toàn trong tầm mắt hắn.
Hắn hơi khựng lại một chút, rồi nghiến răng nghiến lợi hỏi nàng: "Sao ngươi lại xuềnh xoàng như thế?!"
Nhìn dáng vẻ của nàng, nói "xuềnh xoàng" đã là khách sáo lắm rồi!
Trà Hoa run rẩy hàng mi, khẽ đáp: "Dung mạo là phụ mẫu ban cho, ta cũng đâu muốn..."
Nước mắt long lanh trong hốc mắt, thiếu nữ lại mở đôi môi đỏ như son, nói ra những lời yếu ớt:
"Xin ngài... tha cho ta."
So với việc nàng bị xem là xấu xí, nàng thực sự chỉ mong hắn đừng ép buộc thêm nữa...
Tống Huyền Cẩm cũng không biết là vì nàng quá xấu hay là vì nàng khiến hắn tức giận, mà ngay lúc ấy hắn bật cười lạnh.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp một kẻ không biết điều như nàng.
“Phùng Nhị Tiêu, ngươi lăn vào đây cho ta!”
Trong phòng, giọng nói trầm thấp pha lẫn cơn giận của nam nhân rít qua từng kẽ răng, từng chữ một truyền thẳng vào tai Phùng Nhị Tiêu.
Nghe thấy âm điệu ấy, cả người Phùng Nhị Tiêu như bị gió lạnh quét qua… toàn thân bỗng nhiên căng cứng.
Hắn ta vội vàng đẩy cửa bước vào, ánh mắt ngay lập tức bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Trà Hoa. Rồi quay sang nhìn chủ tử của mình, gương mặt trắng tựa bạch ngọc giờ đây hiện rõ ba vết cào đỏ chói.
“Shh…”
Phùng Nhị Tiêu hít mạnh một hơi, ánh mắt kinh ngạc dán vào Trà Hoa. Nhưng cô nương nhỏ chẳng hề nhìn ai, cũng không nói thêm nửa lời.
Đôi tay nhỏ nhắn của nàng cầm chặt một sợi dây buộc tóc xanh nhạt đã rơi xuống đất, đôi môi mím chặt, hàng mi vẫn rũ xuống, giữ im lặng.
Ai nhìn vào cũng khó mà tưởng tượng được ba vết cào đầy ám muội trên mặt chủ tử lại là kiệt tác từ bàn tay nàng ta.
*Sau khi Phùng Nhị Tiêu đưa Trà Hoa ra ngoài, hắn ta thu lại bộ dạng run rẩy rồi dè dặt quay lại đại sảnh.
Trong đại sảnh, chủ tử của hắn tựa vào chiếc ghế gỗ đàn hương, một tay chống lên tay vịn, tay còn lại xoay nhẹ chiếc quạt xếp làm từ ngà voi.
Gương mặt vô cảm đó khiến người khác khó lòng đoán ra được tâm tình.
Trong phòng chìm vào yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mãi đến khi gia nhân bưng cơm lên, đầu ngón tay của Tống Huyền Cẩm dường như vẫn lưu luyến cảm giác mềm mại đầy mê hoặc vừa nãy.
Thứ hưng phấn nảy sinh từ bóng tối kia vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn.
Giống như một con thú dữ tình cờ nếm phải vị huyết nai thơm ngon, sự khát khao đối với miếng thịt béo ngậy là điều tất yếu. Cho dù con nai ấy mang một dáng vẻ xấu xí đến nhường nào.
Nhưng điều làm Tống Huyền Cẩm cảm thấy bực bội là, từ lúc Trà Hoa rời đi, đã hai canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ này, hình ảnh nàng cứ quanh quẩn trong đầu hắn, không thể nào xua đi được.
Nếu đổi lại là người khác, vừa rồi không thắp đèn, cắn răng mà chiếm lấy nàng, có lẽ cũng không thấy tệ đến thế...
Dẫu vậy, trong thâm tâm hắn vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc mình suýt nữa đã ngủ cùng một kẻ không chút nhan sắc, tuyệt nhiên chẳng thể nào để bản thân có những ý nghĩ hoang đường như thế.