Nàng vội vàng muốn đứng dậy, nhưng đôi chân tê cứng sau khi quỳ lâu đã phản ứng chậm, đầu gối mềm nhũn, nhìn thấy mình sắp ngã đập mạnh vào góc giường cứng rắn, không biết là do nàng tự mất phương hướng hay bị cái gì kéo lại, cuối cùng nàng ngã nhào vào tấm gấm mềm mại như mây.
Một đôi tay rộng lớn, ấm áp xuyên qua lớp vải thô ráp, giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của Trà Hoa.
Trà Hoa sợ đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi, trong khoảnh khắc ấy, đầu nàng trống rỗng.
Khi hắn đè lên nàng, mới nhận ra cơ thể nàng mềm mại đến mức tưởng chừng như có thể vắt ra nước, huống chi là dùng sức để áp chế.
Nam nhân này xưa giờ vốn không có lòng thương hoa tiếc ngọc, nhưng cũng phải khẽ nhấc người lên để không đè đau nàng.
Chỉ là, hắn càng lúc càng cảm nhận được sự bất ngờ trong đêm nay, ngón tay dài như ngọc của hắn lướt qua chiếc cổ mảnh mai của thiếu nữ, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Trời lạnh thế này, sao ngươi lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Giống như một con thú nhỏ đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Trà Hoa thở dốc mấy tiếng, âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng dần dần trở lại bình thường, nàng vội vàng run rẩy giải thích.
“Ta... không phải...”
Không phải Yên Nương.
Nhưng hắn lại cười khẽ một tiếng, nói với nàng: “Đâu phải lần đầu, khi hầu hạ tri huyện đại nhân ngươi cũng thế này sao, cũng thẹn thùng như vậy?”
Hơi thở của hắn càng lúc càng gần, áp lực đến cực điểm khiến lông tơ toàn thân Trà Hoa cũng dựng đứng lên.
“Không phải Yên Nương...”
Cuối cùng nàng cũng ngắt quãng bổ sung cho đầy đủ câu nói.
Nam nhân trên người nàng hơi dừng lại, trái lại càng thêm vui vẻ.
Hắn nói với giọng dịu dàng: “Thảo nào...”
Hóa ra, hôm nay hắn cảm thấy Yên Nương dễ chịu hơn nhiều, hóa ra lại là một cô nương khác.
Trà Hoa ở dưới thân hắn giãy giụa chẳng khác gì một chút tình thú, ngược lại càng khiến hắn thêm phần hứng thú.
Hắn nhẫn nại giữ lấy cổ tay nàng, cho đến khi nàng giãy giụa mà vô tình chạm phải mặt hắn, khiến hắn khẽ “Shh” một tiếng.
Bên má bỗng nhiên cảm thấy bỏng rát.
Nam nhân hơi ngửa người ra sau, phút chốc nhíu mày.
Chưa từng gặp phải chuyện này, cuối cùng hắn cũng cảm thấy có chút mất hứng.
Hắn không hiểu, nàng thực sự không muốn hay chỉ đang giả vờ…
Nếu là giả vờ, thì cũng quá khéo, nếu thực sự không muốn... hắn lại chưa từng gặp ai giả tạo đến mức này.
“Đèn... thắp đèn... ta... sợ bóng tối...”
Tiếng thút thít khẽ của thiếu nữ khiến cảm xúc khó chịu trong lòng hắn dần dịu lại. Khi nghe nàng nói sợ bóng tối, hắn mới hiểu được nguồn cơn sự yếu đuối này của nàng.
Hắn khẽ giãn mày, trong lòng thầm nghĩ nàng hẳn là muốn thắp đèn...
Hắn tiện tay thắp nến, vừa trấn an nàng: "Sợ cái gì, sau này theo ta..."
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn nàng lần nữa, lại bất giác sững sờ.
Ánh sáng bất ngờ từ ngọn nến chiếu rọi vào đôi mắt trong như nước mùa thu. Điều này khiến Trà Hoa vô thức muốn quay mặt tránh, nhưng ngay sau đó, cằm nàng đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.
Trà Hoa nín thở, nhìn thấy trước mặt nàng là một nam nhân y phục không chỉnh tề.
Nam nhân này trẻ hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều. Hắn có vẻ ngoài ôn hòa, ngũ quan sắc nét, răng trắng môi đỏ, ánh mắt sáng rực như những vì sao.
Dường như từ khi sinh ra, khóe môi hắn đã luôn khẽ nhếch, ánh mắt và thần thái mang theo một nét phong lưu phóng túng trời sinh. Lại còn sở hữu dung mạo như một mỹ nhân, vừa mang nét rực rỡ đào hoa, vừa có ánh mắt sắc lạnh, cao ngạo như băng tuyết.