Nữ Xuyên Nam: Tôi Ở Niên Đại Văn Ăn Bám

Chương 11

"Nhân phẩm tốt là được rồi, đầu óc lanh lợi thì mới không bị thằng nhóc nhà họ Cố kia bắt nạt." Tuy rằng có chút không hài lòng, nhưng vì đứa con gái ngốc nghếch của mình, những điều này đều là chuyện nhỏ.

"Thông tin nhập hộ khẩu của nó, cậu chưa gửi lên huyện phải không, sửa tuổi của nó thành mười tám đi."

"Anh cả định để bọn nhỏ đi đăng ký kết hôn luôn sao? Vậy sao không sửa thành hai mươi luôn đi, bây giờ nam phải đủ hai mươi tuổi mới được đăng ký kết hôn." Lâm Vĩ Minh tưởng Vương Phú Quý không hiểu, liền nhắc nhở.

Vương Phú Quý nhìn Lâm Vĩ Minh: "Chẳng phải cậu nói nó đầu óc lanh lợi sao, tôi phải xem xem có thể nắm thóp được nó hay không, nếu không được thì giữ con bỏ cha."

Lâm Vĩ Minh im lặng giơ ngón cái lên, cao tay, thật sự là cao tay.

"Bốp." Vương Trân Châu kích động vỗ đùi: "Anh cả, cách này của anh rất hay, một người ở xứ khác, không thân không thích, nếu như không nghe lời, chẳng phải là mặc cho chúng ta xử lý sao, hai năm có chút ngắn ngủi rồi đấy!"

"Anh cả, thể trạng của Thúy Thúy nhà chúng ta, ba năm hai đứa là chuyện bình thường, hay là để Vĩ Minh sửa thành mười bảy tuổi đi." Vương Trân Châu nghiêm túc bẻ ngón tay tính toán.

Vương Phú Quý: "..."

Lâm Vĩ Minh: "..."

"Chuyện này em nói ở đây là được rồi, ra khỏi cửa thì đừng có nói lung tung."

"Em cũng đâu có ngu ngốc, cũng đâu phải chỉ có hai người thông minh, bây giờ người cũng đã chọn được rồi, vậy khi nào thì làm tiệc rượu, chỉ cần làm một bàn cho người thân trong nhà là được rồi, cũng không có nhiều lương thực mà cho người ngoài ăn."

Vương Phú Quý cảm thấy câu này của Vương Trân Châu rốt cuộc cũng nói đúng: "Những thứ chuẩn bị trước kia đều cất kỹ rồi, mấy người trong đội sản xuất đều là đưa thẳng về nhà, vậy thì ngày kia đi, ngày kia nhà họ Vương chúng ta nghênh tiếp con rể."

Ngôi miếu đổ nát.

Chu San nằm trên giường, nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa cô có thể ngủ trong căn nhà gạch ngói rồi, những ngày tháng khổ sở này cô đã chịu đựng đủ rồi, vấn đề chỗ ở đã giải quyết xong, tiếp theo là vấn đề công việc.

Cô đều đã ăn bám rồi, còn rửa rau gì nữa. Nhưng mà, những năm 60 là thời đại lao động là vinh quang, cũng không thể không đi làm, phải tìm một công việc nhàn hạ mới được.

Chu San đang ảo tưởng về tương lai tươi đẹp, tuyệt đối không thể ngờ rằng nhà họ Vương đang tính toán để cho cô "giữ con bỏ cha", ba năm hai đứa.

Cũng là do suy nghĩ của Chu San vẫn chưa thay đổi, ở hiện đại, cô chính là dựa vào hình tượng hoa sen trắng trà xanh, quang minh chính đại khiến cho đàn ông tự nguyện trả tiền cho mình, phẩm chất tự lực tự cường gì đó, cô hoàn toàn không dính dáng.

Đến nơi này phải đối mặt với nguy cơ sinh tồn, vất vả lắm mới nhận rõ hiện thực mình là đàn ông, cũng không thay đổi được bản tính thích ăn bám trong xương tủy, cũng không ý thức được người thời đại này coi trọng con cái, cho dù không có gì ăn cũng phải cố gắng sinh con.

Chu San ngoan ngoãn ở nhà ăn rửa rau hai ngày, đến trưa ngày thứ ba, cô đang định ăn cơm thì đột nhiên bị Vương Phú Quý chạy đến lôi đi ăn cỗ, ăn chính là tiệc cưới của mình.

****

"Chúc mừng hai vị đồng chí kết thành bạn đời cách mạng!"

Chu San từ lúc bị Vương Phú Quý lôi đi, cả quá trình đều giống như con rối gỗ, bảo gì làm nấy, mơ mơ màng màng kết hôn xong.

Kết hôn thì có thể mơ mơ màng màng, nhưng ăn cơm thì không thể mơ mơ màng màng được.

Bánh bao nhân thịt bột mì trắng, bánh rau dại vàng óng, còn có cà tím xào thịt bằm, Chu San thật sự là hai mắt sáng rực.

Phải biết rằng cô đã từng thật sự gặm rễ cỏ, nuốt đất, mấy ngày nay tuy rằng miễn cưỡng ăn no bụng, nhưng đều là bánh bao ngô, bánh rau dại không có chút dầu mỡ, đột nhiên cho cô một bàn ăn như thế này, giờ khắc này cô phải thừa nhận, cô chính là quỷ chết đói đầu thai.

"Cha, cha xem kìa."

Hôm nay Vương Thúy Thúy mặc bộ quân phục màu xanh lá, rửa mặt sạch sẽ, tỉa lông mày gọn gàng, trên hai bím tóc đuôi sam còn buộc dây đỏ, cả người trông dễ nhìn hơn rất nhiều.

Đương nhiên, chú rể không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp này.

Vương Phú Quý giả vờ như không thấy gì, bưng ly rượu lên cụng ly với họ hàng.

Cuối cùng, lúc tan tiệc, Chu San xoa cái bụng no tròn bị Vương Trân Châu dặn dò đầy ẩn ý: "Đại Sơn à, dòng dõi nhà họ Vương chúng ta đều dựa vào cháu đấy."