"Cha sống hơn nửa đời người rồi, nhìn người không đến mười phần cũng phải được bảy phần, Chu Đại Sơn và Mã Kiến Thiết trong xương cốt đều là cùng một loại người, đó chính là không có gì quan trọng bằng bản thân bọn họ, chỉ cần bọn họ có thể sống tốt, thì chuyện gì cũng có thể làm ra được."
Vương Thúy Thúy đảo mắt: "Vậy sao Mã Kiến Thiết lại chạy mất?"
"Tại sao ư? Vì một người có dã tâm, một người chỉ muốn ăn bám, loại người này mới là dễ nắm nhất."
Vương Phú Quý về phòng lấy chai rượu trắng cất giấu kỹ của mình ra, bây giờ con rể đã có rồi, vậy thì phải nghĩ cách mau chóng gộp nó vào bát cơm nhà mình.
Liếc nhìn Vương Thúy Thúy vẫn đang ngây ngốc gặm chân giò, Vương Phú Quý mắt không thấy tâm không phiền, ông ta còn một câu chưa nói, ông ta thật sự nhìn trúng Chu Đại Sơn là bởi vì tuy rằng nó không ưa Vương Thúy Thúy, nhưng vẫn nguyện ý ở rể.
Còn tên Mã Kiến Thiết lúc trước và cả tên bạn trai cũ đã từ hôn kia nữa, bọn họ đều chướng mắt Vương Thúy Thúy, cho nên vừa được như ý liền tránh xa, Vương Phú Quý ông đây rất khinh thường loại người này.
Tên con rể tới cửa ở rể này, rõ ràng là đang nói cho ông ta biết, nó chính là nhìn trúng gia sản của hai cha con ông ta, thậm chí là muốn tìm một người nuôi nó, tuy rằng Vương Phú Quý không hài lòng, nhưng vẫn quyết định nhắm mắt làm ngơ.
"Anh cả đến rồi!" Vương Trân Châu đang rửa bát ở trong sân nghe thấy tiếng đẩy cửa, quay đầu lại liền thấy anh trai Vương Phú Quý xách theo một chai rượu đi vào.
"Chuyện kết hôn của Thúy Thúy đã định rồi."
Vương Trân Châu vừa nghe thấy chuyện kết hôn của cháu gái mình đã được định, lập tức ném miếng giẻ trong tay xuống, lau hai tay vào tạp dề, liền kéo Vương Phú Quý hỏi dồn dập.
"Định rồi? Định với nhà nào? Lúc trước chẳng phải còn nói là thằng nhóc xứ khác kia không chịu sao? Lần này là định với thằng nhóc nhà ai? Đừng có lại tìm phải người không đáng tin cậy đấy, chuyện kết hôn của Thúy Thúy cứ từ từ đã."
Lâm Vĩ Minh là bí thư công xã, vốn đang dựa vào ghế vừa cắn hạt dưa, vừa nghe radio, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói oang oang của vợ mình, ông ta sợ xảy ra chuyện, vội vàng đi ra xem sao.
"Ồ, anh vợ đến rồi, mau vào nhà ngồi." Lâm Vĩ Minh vừa nhìn đã thấy anh vợ cầm theo một chai rượu ngon, híp mắt cười nói: "Anh cả đến chơi thì đến thôi, sao còn mang theo rượu nữa, Trân Châu em đi rang đậu phộng đi, anh và anh cả uống vài chén."
"Uống uống uống, cả ngày chỉ biết uống rượu, chuyện kết hôn của Thúy Thúy đã định rồi, anh là dượng người ta mà không hỏi han gì sao."
Mồm thì nói vậy, nhưng Vương Trân Châu vẫn xoay người đi vào bếp rang đậu phộng.
"Lão Lâm à, anh đến đây là muốn nhờ cậu viết cho một lá thư giới thiệu." Vương Phú Quý đi theo Lâm Vĩ Minh vào nhà ngồi xuống, đặt chai rượu lên bàn.
"Viết thư giới thiệu thì không thành vấn đề, nhưng mà anh cả phải nói rõ xem đối tượng của Thúy Thúy là người thế nào chứ?"
"Người này ấy à, cậu cũng biết mà, chính là thằng nhóc được cậu sắp xếp đến nhà ăn rửa rau."
Lâm Vĩ Minh rót cho Vương Phú Quý một ly rượu, lại rót cho mình một ly, nhấp một ngụm, sau đó mới dựa vào lưng ghế, cẩn thận quan sát sắc mặt anh vợ.
"Xác định rồi?"
Vương Phú Quý gật đầu, cũng nhấp một ngụm rượu.
"Thằng nhóc đó, con người thì không có vấn đề gì, cũng lanh lợi, chỉ là..." Lâm Vĩ Minh nhớ lại dáng vẻ ẻo lả của Chu Đại Sơn, giọng nói the thé, đột nhiên cảm thấy ly rượu trong tay không còn thơm nữa.
"Sao vậy? Thằng nhóc đó có gì không ổn à?" Vương Phú Quý khó hiểu nhìn em rể đặt ly rượu xuống, chẳng lẽ Chu Đại Sơn có gì đó không ổn.
"Anh cả, từ bao giờ anh lại thích loại hình này vậy?" Lâm Vĩ Minh đánh giá Vương Phú Quý cao to lực lưỡng, vẻ mặt hung dữ từ trên xuống dưới: "Chẳng lẽ, anh muốn để Chu Đại Sơn và Thúy Thúy bổ sung cho nhau?"
Vương Trân Châu bưng đĩa đậu phộng đi đến, vỗ mạnh vào người Lâm Vĩ Minh: "Anh đang lảm nhảm cái gì vậy? Có chuyện gì thì nói mau, thằng nhóc đó có chỗ nào không được?"
Bị vợ vỗ một cái, Lâm Vĩ Minh cũng không tức giận, ông ta ném một hạt đậu phộng vào miệng, lúc này mới nói: "Thằng nhóc đó đầu óc lanh lợi, anh cả và Thúy Thúy cộng lại cũng không bằng nó, tính cách thì có chút ẻo lả, kiểu người đẹp thích làm nũng."