Biểu Muội Ngọt Ngào

Chương 19: Món cá hoàng ngư

Vọng Nguyệt Lâu nằm ở chợ phía đông, vì được xây dựng giữa Kính Hồ lớn nhất kinh thành, lại có thiết kế bốn phía bao quanh hình tròn, đứng từ hướng nào cũng có thể ngắm trăng, nên mới có tên là Vọng Nguyệt Lâu.

“Đại ca ca, Trung Thu năm nay phủ chúng ta cũng sẽ đến Vọng Nguyệt Lâu ăn mừng đó!”

Vọng Nguyệt Lâu mỗi năm vào ngày Trung Thu đều được đặt hết chỗ. Đêm Trung Thu trăng tròn, có thể ở trong phòng riêng ngắm trăng trên trời và trăng dưới hồ, cảnh song nguyệt vẫn luôn là điểm thu hút lớn nhất của Vọng Nguyệt Lâu.

Mấy năm trước Thích Viêm không có ở đây, Thích Thục Vân liền hào hứng báo cáo với Thích Viêm như thể đang dâng vật báu.

“Vậy muội có uống trộm rượu hoa quả không?”

Thích Viêm trêu cô bé, Thích Thục Vân bĩu môi nói: “Muội đâu có, người lớn nói mười sáu tuổi mới được uống rượu, muội còn, còn…” Thích Thục Vân bẻ ngón tay đếm một hồi, vẫn là Liễu Mộ Dung tốt bụng cho cô bé mượn thêm hai bàn tay, cô bé mới đếm xong.

“Muội còn mười một năm nữa mới được uống rượu!”

“Ái chà, Tứ tiểu thư thật là thông minh, đã biết đếm số lớn như vậy rồi.”

Liễu Mộ Dung quả không hổ danh là “kẻ phóng hỏa trái tim”, đến cả tâm lý của bé gái năm sáu tuổi cũng nắm bắt được.

Thích Thục Vân nhe hàm răng trắng như gạo nếp cười toe toét, ba người thấy dáng vẻ đắc ý của cô bé cũng cười theo. Ngay cả Tưởng Đường cũng không khỏi vui vẻ, cuộc sống của nàng hiếm khi có những lúc náo nhiệt như thế này.

“Năm ngoái Tam tỷ tỷ được uống rượu rồi, năm ngoái ở Vọng Nguyệt Lâu, Nhị ca ca lén uống rất nhiều, say đến mức ngã vào người Đường biểu tỷ, bị Nhị bá mẫu mắng rất lâu đó.”

Thích Thục Vân tiết lộ chuyện xấu hổ của hai vị ca ca tỷ tỷ, trẻ con nói năng không kiêng kỵ, nhưng sắc mặt ba người lớn trong xe hơi thay đổi. Thích Viêm và Liễu Mộ Dung nhìn Tưởng Đường với vẻ mặt khác lạ, Tưởng Đường thu lại nụ cười, siết chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay.

Hôm đó vốn là một ngày hiếm hoi được ra ngoài, nàng ngồi trong góc lặng lẽ ngắm vầng trăng sáng trên bầu trời, hồi tưởng lại những ngày thơ ấu quây quần bên gia đình.

Không biết là vô tình hay cố ý, Thích Thương sau khi uống vài chén rượu đã loạng choạng ngã vào người Tưởng Đường. Khung cảnh nhất thời hỗn loạn, Thích Thương bị Nhị phu nhân xách tai mắng: “Cho con uống này! Mắt cũng uống đến mờ rồi phải không, muốn câu dẫn ai hả? Không biết thân phận của mình là gì sao!”

Tưởng Đường chỉ có thể rụt rè đứng sang một bên, như thể người làm sai là nàng, lắng nghe người khác chỉ cây dâu mắng cây hòe [*].

[*] Thành ngữ chỉ việc mắng người này nhưng thực chất là nhắm vào người khác. Ở đây, Nhị phu nhân mắng Thích Thương nhưng lời lẽ lại ngầm ám chỉ, sỉ nhục Tưởng Đường.

“Chuyện này… Thằng nhóc Thích Thương này đúng là đáng mắng thật. Tiểu Vân Nhi không được học theo nhị ca của muội đâu, biết chưa?”

Liễu Mộ Dung thu hồi ánh mắt, vội vàng làm dịu bầu không khí trong xe. Thích Viêm liếc nhìn Tưởng Đường với sắc mặt nhàn nhạt, trong lòng đã có tính toán.

Thích Thương sao——

——

Vọng Nguyệt Lâu hôm nay vẫn đông nghẹt khách, đại sảnh thì khỏi phải nói, các phòng riêng đều theo chế độ đặt trước, sớm đã được đặt hết sạch.

Nhưng Thích Viêm là người thế nào chứ, chưởng quỹ vô cùng khách khí dẫn bốn người đến phòng riêng đặt trước trên tầng cao nhất. Tầng cao nhất có cảnh sắc đẹp nhất, ngày thường không mở cửa, giữ lại để cho các bậc quyền quý trong kinh thành tùy lúc ghé qua.

Phòng riêng được bài trí trang nhã, nói là nơi ăn cơm, nhưng lại giống như nơi giải trí hơn. Bên trong có đủ cả cầm kỳ thư họa, bể cá cảnh, thứ gì cũng có.

Bốn người ngồi xuống chưa bao lâu, món cá chua ngọt mà Thích Thục Vân mong nhớ mãi đã được dọn lên. Mọi người đều không mang theo tỳ nữ gã sai vặt, Tưởng Đường vừa ăn vừa giúp Thích Thục Vân lau miệng.

Ăn được nửa chừng, dưới đại sảnh vang lên một tiếng chiêng trống, vị chưởng quỹ lúc nãy đang đứng nói ở trên bục cao giữa đại sảnh.

"Các vị quý khách của Vọng Nguyệt Lâu, món mới tháng này của quán chúng ta là một món súp cá làm từ cá hoàng ngư biển sâu, thêm vào các nguyên liệu quý giá như sò điệp khô, nhung hươu hầm thành, hương vị tươi ngon vô cùng——"

"Vậy còn chờ gì nữa, mau mang món ăn lên cho mọi người nếm thử đi!"

Chưởng quỹ còn chưa nói xong, bên dưới một gã đàn ông béo tốt đã hét lên một tiếng, chỉ hận không thể lập tức được ăn món này.

"Khách quan đừng vội, cá hoàng ngư đã khó kiếm, cá hoàng ngư biển sâu lại càng khó kiếm hơn. Món ngon này chỉ có một phần duy nhất, sau này có nữa hay không hoàn toàn xem vào duyên phận."

Kinh thành cách bờ biển xa xôi, hải sản khó vận chuyển. Con cá hoàng ngư này phải sắp xếp cả một thuyền vận chuyển, mười mấy ngư dân ven biển ngày ngày thay nước biển mới có thể giữ cho nó sống sót đến tận nhà bếp. Chỉ có một con như vậy, mà đông gia còn có tâm tư ra đề khó, không cho bán đấu giá, chưởng quỹ cũng đành chịu. Nói về độ kỳ quặc, Vương gia nhà ông ấy đúng là một cực phẩm.

"Hôm nay, đông gia nhà chúng ta muốn tìm một vị hữu duyên để cùng chia sẻ món mỹ vị này, chỉ cần——" Chưởng quỹ "xoạt" một tiếng mở cuộn giấy trong tay ra, một câu thơ viết bằng lối chữ Sấu Kim thể hiện ra trước mắt mọi người.

"Chỉ cần có người có thể mô phỏng theo lối chữ của câu thơ này, viết ra câu thơ tiếp theo, là có thể nhận miễn phí món súp cá hoàng ngư cực phẩm này!"

"Ồ—— Nét chữ Sấu Kim thể này, so với bút pháp của Khai quốc Đế cũng không kém bao nhiêu đâu nhỉ."

Liễu Mộ Dung ít nhiều cũng có nghiên cứu về thư pháp, vừa nhìn đã biết người viết câu thơ đó có bút pháp thâm hậu.

Hai bên phòng riêng đều có bệ cửa sổ, một bên có thể nhìn cảnh sắc mặt hồ, một bên có thể xem náo nhiệt trong lầu.

Gã đàn ông béo tốt lúc trước kêu mang món ăn lên bĩu môi, "Vừa phải viết chữ lại còn phải đối thơ, không muốn cho người ta ăn thì cứ nói thẳng."

Hắn tuy có lời oán giận, nhưng không dám nói to như lúc kêu mang món ăn lên trước đó, bởi vì đông gia của Vọng Nguyệt Lâu, chính là Dục Vương điện hạ.