Biểu Muội Ngọt Ngào

Chương 18: Cùng nhau ra ngoài

"Tưởng Đường xin nghe theo sự sắp đặt của biểu cữu mẫu."

Đại thái thái nghe vậy hài lòng gật đầu. Ngoài cửa, Thích Viêm nắm chặt tay, sắc mặt đen sì đáng sợ. Liễu Mộ Dung im lặng như thóc, thầm hiểu rõ.

Ây da, hóa ra là vị thiếu gia này để ý trước rồi à. Bảo sao lại giấu mỹ nhân kỹ như vậy. Hôn sự của Tưởng cô nương, phen này còn nhiều chuyện đây——

"Này, Thích Viêm, huynh đi đâu vậy?"

Thích Viêm cất bước rời đi, Liễu Mộ Dung vội vàng đi theo.

"Giúp tứ muội đòi lại công bằng."

Sau khi Thích Thục Vân tức giận làm mình làm mẩy chạy ra ngoài, cô bé cứ ngồi xổm ở một góc hành lang hờn dỗi. Thích Viêm tìm thấy rồi bế cô bé lên.

"Đi nào, đại ca dẫn muội đi xem cái này vui lắm."

Thích Thục Vân đang bĩu môi lau nước mắt nơi khóe mi, ánh mắt lộ vẻ mong đợi.

"Cái gì vui ạ?"

Thích Viêm ôm Thích Thục Vân nhảy vυ't lên một mái nhà. Mái nhà này cao nhất, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ hoa viên.

"Oa—— Cao quá cao quá, hoa viên nhà mình lớn thật——"

Cô bé vốn đang vui vẻ vì được đứng trên cao, nhưng khi nhìn thấy Võ Huyên đi lang thang trong hoa viên nhà mình, hái một bông hoa rồi lại giẫm nát dưới chân, lập tức lại không vui nữa.

"Hừ, đại ca, muội ghét Lục tỷ tỷ đó. Mẫu thân còn bắt muội làm hòa với nàng ta nữa. Nàng ta còn lè lưỡi trêu muội đó, nàng ta mới là người xấu——"

Nói rồi cô bé lại tủi thân khóc nấc lên, những giọt nước mắt như hạt trân châu nhỏ rơi không ngừng.

"Vân Nhi đừng khóc, đại ca tặng muội một món quà."

Nói xong, hắn lấy ra một cây sáo trúc thổi một hơi dài. Chẳng bao lâu sau, một con chim ưng xuất hiện, lượn vòng trên không trung, sau vài vòng thì đậu xuống cánh tay Thích Viêm.

"Oa—— Con chim lớn nghe lời quá!"

"Đây là chim ưng. Nó không chỉ nghe lời mà còn rất thông minh nữa."

Nói xong, Thích Viêm lại thổi hai tiếng sáo ngắn. Ngón tay chỉ về phía Võ Huyên, con chim ưng lao vυ't như tên bắn về phía hoa viên, đậu lên đầu Võ Huyên mổ và cào, cào rơi cả trâm cài tóc tinh xảo của nàng ta.

Võ Huyên bị con chim lớn bất ngờ này làm cho giật nảy mình, sợ hãi ôm đầu chạy khắp sân, vừa chạy vừa ngã dúi dụi, miệng la cứu mạng. Nhưng nàng ta cứ chạy lung tung, hạ nhân không bắt kịp, nhất thời không cách nào giúp nàng ta đuổi chim ưngcắt đi.

Thích Thục Vân xem đến há hốc miệng, hóa ra còn có thể đòi lại công bằng như vậy nữa.

"Trong lòng thấy dễ chịu hơn chưa?"

"Vâng vâng ạ."

Thấy con chim ưng sắp bị người ta bắt được, Thích Thục Vân vội bảo đại ca gọi nó về.

"Đây, sáo trúc cho muội này. Sau này muội chính là chủ nhân của nó."

Thích Thục Vân vui vẻ nhận lấy, bắt chước Thích Viêm thổi một hơi sáo dài.

Con chim ưng lập tức bay về đậu trên vai cô bé. Còn Võ Huyên trong hoa viên thì ngã sõng soài, khóc trời khóc đất, tóc tai bù xù che kín mặt, đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị chim ưng cào cho trầy xước.

Thích Viêm mang Thích Thục Vân vèo một cái đáp xuống đất. Liễu Mộ Dung uể oải nói: “Huynh với Võ An Hầu phủ có thù sâu đậm đến thế sao? Ngay cả một tiểu cô nương mà huynh cũng không tha.”

Thích Viêm không chút áy náy đáp: “Trước kia thì không, bây giờ thì có rồi.”

Liễu Mộ Dung thu lại vẻ mặt, nghiêm túc hỏi: “Thích Viêm, huynh không phải thật sự——”

"Không liên quan đến đệ."

Liễu Mộ Dung bị hắn làm cho nghẹn họng tức tối. Được thôi, hắn không quản được, nhưng Trấn quốc công phủ sẽ không đời nào cho phép Thế tử gia cưới một biểu cô nương đâu——

Tưởng Đường vừa rời khỏi tiền sảnh, đã thấy hạ nhân trên đường rối thành một nùi. Nha hoàn ôm Võ Huyên chạy vào tiền sảnh tìm Võ phu nhân. Nhìn từ xa, Võ Huyên dường như còn bị thương, trâm cài rơi đầy đất.

Nhiều hạ nhân như vậy trông chừng một đứa trẻ, sao có thể xảy ra chuyện lớn thế được chứ. Xem ra, lại là thủ đoạn của Thích Viêm rồi, nàng biết ngay hắn sẽ không chịu bỏ qua mà.

Nàng vốn định về viện, nhưng Thích Thục Vân chạy tới, vui vẻ nói mình vừa được một con chim ưng, muốn đại ca dẫn cô bé đến trường đua ngựa ở ngoại ô kinh thành chơi.

"Biểu tỷ, chúng ta cùng đi đi. Còn đến Vọng Nguyệt Lâu ăn cá chua ngọt nữa, ngon lắm đó."

"Nhưng ta không biết cưỡi ngựa."

Cưỡi ngựa chỉ là thứ yếu, chủ yếu là Tưởng Đường không quen thân cận với họ như vậy, đặc biệt là Thích Viêm. Không biết lúc nào hắn lại giở trò trêu chọc mình nữa. Tuy bây giờ hắn trông có vẻ chính nhân quân tử, nhưng thực ra trong lòng đầy mưu mẹo, cứ nhìn Võ Huyên thì biết.

"Đi đi. Võ An Hầu phủ là nhà võ tướng, muội gả qua đó khó tránh có lúc cần cưỡi ngựa, vẫn nên học một chút thuật cưỡi ngựa thì tốt hơn."

Thích Viêm thấy dáng vẻ muốn từ chối của nàng, bèn mỉa mai đề nghị.

Tưởng Đường mím môi suy nghĩ, hắn nói quả thực có lý, thế là đồng ý.

Bốn người hẹn nhau cùng đến Vọng Nguyệt Lâu ăn cá. Lúc ra đến cổng lớn thì thấy Võ Hầu phu nhân đang hớt hải đưa Võ Huyên lên xe ngựa. Thích Thục Vân nhăn cái mũi nhỏ, lè lưỡi với Võ Huyên đang nước mắt nước mũi tèm lem.

Võ Huyên khựng lại một chút, rồi phản ứng kịp, hét lớn: “Nương! Là bọn họ, là Thích Thục Vân thả chim cắn con, là bọn họ làm!”

Võ Hầu phu nhân vội bịt miệng nàng ta lại, cái con bé này ngày nào cũng chỉ biết gây chuyện cho bà ta.

Võ Huyên không phục, giãy giụa muốn kéo tay mẹ mình ra, lại bị mẹ ôm lấy đẩy vào xe ngựa. Bà ta đến chào hỏi cũng không, chỉ gật đầu với phía Thích Viêm rồi đi luôn.

Trong xe ngựa, Võ Hầu phu nhân hung hăng chọc vào đầu Võ Huyên.

“Bảo con yên phận một chút, yên phận một chút! Bình thường ở nhà tranh giành sống chết với mấy đứa thấp kém kia thì thôi đi, đến cả tiểu thư nhà phủ Quốc công mà con cũng dám ra tay đẩy xuống hồ! Nếu không phải mẹ con đủ lanh lợi thì cả cái Hầu phủ này đã bị con hủy hoại rồi! Còn không chịu động não thì sau này có ngày con phải chịu khổ! Bị người ta trả thù cũng là đáng đời con! Về nhà!”

Võ Hầu phu nhân trong lòng cũng tức giận vô cùng. Cái phủ Quốc công này cũng quá cậy quyền thế ức hϊếp người rồi, bà ta còn đang ở trong phủ mà họ dám bắt nạt người ngay trước mặt bà ta, thật sự là không sợ ai hết hay sao?!

Võ Hầu phu nhân không ngừng lẩm bẩm, Thích Viêm này tính tình ngang ngược như vậy, cho dù có thành thông gia, sau này đến lượt hắn nắm quyền thì còn được bao nhiêu tình nghĩa chứ? Cuộc hôn sự này có nên tiếp tục bàn bạc nữa hay không đây——