Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 83: Kế sách tạm thời

Quần Thanh đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi Thọ Hỷ thúc giục nàng tạ ơn, mới nhận lấy mâm vàng.

Ở triều Thần, vật liệu may mặc càng tươi đẹp lại càng trở nên hiếm quý, loại lụa bạc nhũ đỏ này, ngay cả trong cung của các quý chủ cũng thuộc dạng khó có được."

Quần Thanh nhìn tấm lụa. Sự ân thưởng vượt phép của Thái tử đối với một cung nữ, như một lời cảnh báo ẩn ý sâu xa.

Không phạt, ngược lại còn thưởng, là để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trịnh Tri Ý? Hay là cố ý đặt nàng lên lửa mà nướng. Đường đường là Thái tử của một nước, sao lại đi so đo với mấy nương tử như vậy?

Lãm Nguyệt vừa đi, mấy người A Mạnh lập tức xúm lại, vây quanh Quần Thanh: "Đã bảo Thanh tỷ là người hiền ắt có trời phù hộ, chẳng những không bị phạt, lại còn được thưởng!"

Ánh mắt A Khương cứ đảo mãi về phía tấm lụa: "Thanh tỷ, tỷ nhớ niệm tình chúng ta đấy! Ngày đó chúng ta đã cầu tình cho tỷ, đến nỗi đắc tội với Nguyệt tỷ tỷ."

A Mạnh bĩu môi: "Rõ ràng là Nhược Thiền cầm chiếc áo sam mà Thanh tỷ đã sửa trước đó lên cầu tình, còn ngươi thì cứ ngượng ngùng xoắn xít chẳng dám đi."

Việc A Mạnh và A Khương lên tiếng giúp nàng, là nằm trong dự liệu của Quần Thanh, bởi vì sự phản bội của các nàng đã đắc tội với Lãm Nguyệt, nếu không cứu được nàng về, thì ngày tháng sau này khó mà sống nổi. Không ngờ Nhược Thiền lại dũng cảm đến thế.

Mặt Nhược Thiền đỏ như tôm luộc, nắm vạt váy nói: "Nếu tỷ tỷ xuất cung, sau này sẽ không còn ai dạy ta thêu thùa nữa..."

"Hoá ra là muốn ta dạy ngươi thêu thùa." Quần Thanh chẳng đợi Nhược Thiền biện bạch, liền khẽ nhếch mép nói, "Được thôi."

Nhược Thiền nghe vậy mà mừng rỡ khôn xiết.

"Hôm nay Thanh tỷ có thể về chỗ ở đúng không?" A Khương nói: "Cũng tốt, đêm nay cũng không còn phải ngủ trong hoảng loạn nữa."

Quần Thanh lúc này mới để ý, vẻ mặt ảm đạm u sầu của mấy người này.

Gió cuốn bay lá rụng cùng tro bụi, Quần Thanh nhìn cảnh tượng điêu tàn: "Sao lại không quét dọn viện tử vậy?"

Mới sạch sẽ mấy ngày, nay lại trở về vẻ lộn xộn ban đầu.

"Quét thì có ích gì? Chắc về sau không cần phải quét dọn sạch sẽ như vậy nữa." A Mạnh cười khổ, "Thanh tỷ, chúng ta xong đời rồi."

"Sao lại xong đời?" Quần Thanh khó hiểu.

"Tỷ còn chưa hiểu sao?" A Khương liếc nhìn nội thất, u oán mà nói: "Hôm nay Điện hạ ban thưởng, có câu nào nhắc đến Lương đệ không? Ngài ấy bồi thường cho tỷ, hẳn là vì thanh danh của mình; nếu nói đến Lương đệ trước còn có chút hy vọng, mấy hôm trước Điện hạ sắc mặt đen sì bước ra khỏi cửa, cả cung đều biết Lương đệ đã đoạn tuyệt với Điện hạ, về sau Điện hạ sẽ không bao giờ bước chân đến Thanh Tuyên Các của chúng ta nữa!"

Quần Thanh kiên nhẫn nghe các nàng giải thích. A Khương không hiểu vì sao đôi mắt Quần Thanh vẫn trong veo không gợn sóng như mặt nước tĩnh lặng, thần sắc thậm chí có vài phần ngây thơ.

"Thanh tỷ, lẽ nào không có việc gì khiến tỷ để ý hay sao?” A Khương thống khổ cất tiếng hỏi.

Quả thật có một việc nàng rất để ý, Quần Thanh hỏi: "Bổng lộc của chúng ta có thay đổi không? Lưu ti thiện vẫn còn ở đây chứ?"

"Điều này, không có... Lưu ti thiện vẫn ở trù phòng — liên quan gì đến nàng ta." A Khương nghẹn lời, "Sau này những chuyện tốt rốt cuộc chẳng còn đến lượt chúng ta nữa rồi!"

"Hai người các ngươi, dẫn người đi quét dọn Thiên điện và Nam Uyển." Nghe xong đáp lời, Quần Thanh khôi phục thần thái thường ngày, "Nhược Thiền, ngươi lau nội điện. Mấy ngày nay nhiều mưa, gỗ mục sinh bệnh, nếu Lương đệ sinh bệnh nặng, chúng ta mới thật sự xong đời."

Mọi người nghe vậy, thấy có lý, đều cầm đồ đi quét dọn.

Tiền, cơm, mạng đều còn, Quần Thanh liền cảm thấy vô cùng ổn định, ổn định mà vui vẻ.

Nàng cầm lấy tấm lụa trong mâm, vừa giũ ra, màu hồng bạc tươi đẹp như thác đổ tuôn trào: "Dạo này các ngươi dường không được vui lắm, tấm lụa này, cắt thành phiêu đới, mỗi người một cái. Hôm nay hãy để mọi người vui vẻ một phen."

*Phiêu đới: Dải lụa dài và khá nhỏ, được choàng từ phía sau lưng ra phía trước, hai đầu dây quấn qua cánh tay rồi thả dài xuống dưới. Người đời sau khi vẽ tiên nữ và những thiếu nữ thời xưa luôn vẽ thêm dải lụa thướt tha trên người họ.

-

Bên ngoài các tiểu nương tử reo hò ầm ĩ, trong nội điện, Lãm Nguyệt đang đổi khăn mặt cho Trịnh Tri Ý, trong lòng càng hụt hẫng.