Đầu ngón tay trong tay áo của Quần Thanh chảy ra mồ hôi lạnh.
Tư Vi đi tìm Ti bộ, Lãm Nguyệt nôn nóng đi qua đi lại, hoàn toàn không hay rằng, oqr sau lưng nàng ta, trong lòng Quần Thanh còn dày vò hơn cả nàng ta.
Việc nàng xuất cung chỉ còn mỗi bước này —— Cung Tịch được giữ ở Thượng Cung Cục. Chỉ cần có dấu trục xuất trên Cung Tịch, đổi lấy tín phù là có thể xuất cung an toàn.
Quần Thanh đợi rất lâu, lâu đến mức tâm trầm xuống như mặt trời lặng, nhìn thấy Ti bộ khoác áo choàng kia, đi thẳng đến chỗ mình.
Trên tay Ti bộ không có cầm Cung Tịch, chỉ cầm một chiếc đèn l*иg. Ánh sáng trắng của đèn l*иg chợt chiếu rọi trước mắt, Quần Thanh hơi nghiêng mặt, Từ Ti bộ thấy rõ mặt Quần Thanh, quay sang Lãm Nguyệt: “Là ai hạ lệnh đuổi cung nữ này đi?”
“Là khẩu dụ của Thái tử Điện hạ. Phẩm hạnh của nàng ta không đúng mực, làm Điện hạ nổi trận lôi đình, thỉnh Từ Ti bộ mau chóng đóng dấu trục xuất, không thể cho người như vậy tiếp tục ở lại trong cung.” Lãm Nguyệt nói.
“Ta có chút ấn tượng về ngươi, đến từ Dịch Đình phải không?” Từ Ti bộ nhìn Quần Thanh, “Cung Tịch của ngươi không có ở chỗ ta, Dịch Đình vẫn chưa đưa đến.”
Trong lòng Quần Thanh kinh nghi. Lãm Nguyệt vội la lên: “Sao có thể chứ, đã bao lâu rồi? Vừa rồi Vương Tư vi thấy Cung Tịch của các cung nữ khác ở Dịch Đình, lại thiếu mỗi của nàng ta. Không phải tất cả nên ở cùng một chỗ sao? Hay là Từ Ti bộ tìm chưa kỹ? Nếu ngài thấy mệt không muốn động thân, hay để ta vào tìm thử?”
Từ Ti bộ lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngươi nghĩ Lục Thượng là nhà ngươi, có thể để ngươi tùy tiện ra vào sao?”
Lãm Nguyệt nghẹn lời: “Ta chỉ là làm việc cho Thái tử điện hạ —– Thế ta đến Dịch Đình hỏi vậy, nếu không tìm thấy, lại phải làm phiền ngài đi thêm chuyến, đây chẳng phải là phận sự của ngài sao?”
Từ Ti bộ cầm đèn l*иg, quay người rồi đi: “Là phận sự của ai thì ngươi cứ đi tìm người đó. Thị vệ gác cửa đêm vốn không có lý do gì phải làm việc gấp rút giữa đêm thế này, dù là lão Thiên Vương tới gõ cửa, ta cũng sẽ không mở. Chờ đến sáng mai, đến thời điểm ta trực, ta sẽ theo quy định mà tự mình tìm thêm một lần nữa.”
"Ngươi!" Lãm Nguyệt tức giận đến mức dậm chân, nhưng trong cung, những nữ quan không muốn châm chước như vậy cũng không phải ít, nàng ta lấy ra một viên kim châu, định đuổi theo Từ Ti bộ, nhưng lại bất cẩn vấp chân.
Trong màn sương mù mờ mịt, tiếng la mơ hồ vang lên, Quần Thanh cũng nghe thấy, là gọi tên hai người bọn họ.
Tiếng Nhược Thiền ngày càng gần, tay nàng cầm một chiếc đèn l*иg, thở hổn hển chạy đến: “Cuối cùng cũng tìm thấy hai người! Tỷ tỷ, Điện hạ đã thu hồi mệnh lệnh rồi, các người mau quay về đi!”
Lãm Nguyệt sững sờ đứng tại chỗ, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm Quần Thanh: Thật sự có biến chuyển, chẳng lẽ Quần Thanh là thần cơ diệu toán, hay vận khí tốt đến mức ngay cả ông trời cũng giúp đỡ nàng!
Ánh mắt Quần Thanh dừng lại trên cánh cửa cung gần ngay trước mắt. Gió lạnh lùa qua, thấm ướt xiêm y, khiến nàng lúc này mới cảm nhận được sự hiu quạnh. Cơn lạnh lên đến tận trán, lý trí nhắc nhở nàng thu hồi ánh mắt.
Mong ước tan thành mây khói, nói không mất mát là dối lòng. Nhưng việc đã đến nước này, Quần Thanh chỉ có thể tiếp nhận.
Những hành động bốc đồng luôn có trăm ngàn lỗ hổng.
Nàng hỏi Nhược Thiền: “Sau khi trở về thì sẽ bị trách phạt thế nào?”
Chỉ một bước sơ sẩy, nàng đã biết rằng bước tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với tình cảnh ra sao.
“Nhốt, nhốt lại…” Nhược Thiền thấy thần sắc Quần Thanh ảm đạm, hẳn là sợ hãi, dùng đôi tay lạnh lẽo nắm lấy tay nàng, “Chỉ bị nhốt ở thiên điện mà thôi, cái này vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị đuổi ra ngoài đúng không?”
Chỉ bị nhốt lại, so với những gì Quần Thanh dự đoán, hình phạt này nhẹ hơn rất nhiều. Nếu bị đưa về Dịch Đình, thì mọi cố gắng của nàng đều coi như công cuốc, lại còn phải chịu khổ mà không thể nói thành lời... Quần Thanh cố gắng trấn tĩnh, cùng với hai người kia mang theo tâm tư riêng mà quay trở về.
Chỉ là, ở trong ấn tượng của Quần Thanh, Thái tử không phải là người thay đổi xoành xoạch, vì sao đột nhiên lại rộng lượng, tha cho nàng?