Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 78: Những hành động bốc đồng luôn có trăm ngàn lỗ hổng

“Chàng nói gì? Là ta bảo nàng ấy đi…” Trịnh Tri Ý không dám tin, chưa nói hết câu đã bị Lãm Nguyệt bịt miệng, “Lương đệ đừng nói gì nữa!”

Mà Quần Thanh, khi Lý Huyền còn chưa nói hết câu, nàng như một yêu nghiệt hiện nguyên hình sau khi bị hắt rượu, mất đi vẻ ổn trọng vốn có.

Nàng đột nhiên đổ nhào vào dưới vạt áo của Lý Huyền, nắm lấy ống tay áo của hắn, “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ cầu xin Điện hạ đừng đuổi nô tỳ ra khỏi cung. Nô tỳ vất vả lắm mới có thể rời khỏi Dịch Đình, đến Thanh Tuyên Các, chỉ muốn hầu hạ các vị quý chủ cho thật tốt…”

Toàn bộ nô tỳ trong điện đều sợ hãi.

Các nàng rất hiểu tính nết của Lý Huyền: khi Thái tử tức giận, điều kiêng kỵ nhất là cung nhân cứ mãi liền phiền, nhưng Quần Thanh vẫn cứ cầu xin, liên tục cầu khẩn Lý Huyền đừng đuổi mình ra ngoài.

Ngón tay tái nhợt của Lý Huyền giật lấy vạt áo của mình, chịu đựng cảm giác khó chịu mà rút nó ra, lườm nàng với vẻ chán ghét: “Vậy thì như ý ngươi, đuổi ra khỏi cung đi.”

Một lời đã định, Trịnh Tri Ý ngơ ngẩn, Quần Thanh cũng im lặng, định cầu xin thêm thì Lãm Nguyệt nắm lấy ống tay áo của nàng, dùng sức kéo ra ngoài, lạnh lùng nói: “Có nghe thấy không, thứ ngu xuẩn nhà ngươi, còn không theo ta thu dọn đồ đạc, đừng có ở chỗ này làm bẩn mắt Điện hạ nữa.”

Tiếng cầu xin của Quần Thanh vẫn kéo dài đến tận ngoài các, mới dần dần biến mất.

Loại thưởng phạt này nho nhỏ này, thường xuyên xảy ra, cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Một cung nữ bình thường, chẳng được quý nào nhớ đến, đặc biệt là Thái tử có lòng dạ đa đoan, tâm ở giang sơn.

Bên ngoài trời đã tối đen, Lãm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: có người chịu tội thay, Lương đệ cuối cùng cũng an toàn.

Quần Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm: không ngờ hôm nay mình lại may mắn đến vậy, muốn gì được nấy.

Nàng dùng ngón tay lau vết rượu trên mặt, đôi mắt đen đặc biệt bình tĩnh. Một tay ôm tay nải, tay kia bị Lãm Nguyệt kéo đi, nhân lúc cả hai băng qua hoa viên, nàng lén vứt viên sáp rỗng vào bụi cỏ, quay lại nhìn con chim sơn ca ngậm viên sáp bay đi, mới yên tâm tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ sợ An Lẫm nhận được tin cũng sẽ chấn động vì tốc độ xuất cung của nàng.

Duy chỉ tiếc một điều là Thái tử không đuổi nàng sớm hơn một chút. Giờ đây cửa cung đã khóa, dù bị đuổi ra khỏi cung thì cũng phải đợi đến sáng mai mới thực sự có thể rời đi.

“Lãm Nguyệt tỷ tỷ, tỷ định dẫn ta đi đâu?” Quần Thanh hỏi.

Nàng nhìn ra lộ tuyến này sắp đến Thừa An môn. Bên trong cửa có một chuồng ngựa chật hẹp, nơi này là để cho các nội thị và cung nữ phải ra ngoài vào sáng sớm hôm sau, tạm trú qua đêm.

Rất hiển nhiên, ngay cả đêm cuối cùng, Lãm Nguyệt cũng không chịu cho nàng ngủ ở chỗ cũ.

“Tỷ tỷ, ta chợt nghĩ ra một chuyện…” Quần Thanh không chịu đi nữa.

Lãm Nguyệt kéo nàng đi như kéo bao tải: “Ta không muốn nghe.”

“Ta nhớ, Cung Tịch của ta vẫn còn bị giữ ở Thượng Cung Cục. Cung Tịch còn không có dấu trục xuất ngày nào thì ta vẫn là cung nhân ngày đó. Tỷ đối với ta như vậy, cẩn thận kẻo sau này ta trở mình…” Quần Thanh vội nói.

“Trở mình? Chẳng lẽ ngươi cho rằng kéo dài một đêm thì có thể thay đổi được sao?” Lãm Nguyệt cười nhạo nàng mà dõng dạc nói, “Ta có quen biết nữ quan ở Thượng Cung Cục, ngay tối nay ta sẽ nhờ đóng dấu trục xuất cho ngươi, khiến ngươi chết tâm! Ngày mai cửa cung vừa mở, lập tức cút xéo cho ta!”

Lục Thượng nằm bên trong tứ điện Đức Văn, Đức Tín, Sùng An, Sùng Kính, dưới mái hiên nguy nga là đèn lụa tròn thanh tịnh soi lên cánh cửa điện đóng chặt, giờ đã là đêm khuya, nhóm nữ quan đều đã nghỉ ngơi.

Lãm Nguyệt không nói dối, trông có vẻ nàng ta thật sự có người quen. Nàng ta bắt chuyện đôi câu với nữ quan gác cửa, chính là để gọi Tư Vi đang mặc áo ngủ, từ trên giường dậy để mở cửa cho mình.

Tư Vi phụ trách quản lý chìa khóa trong cung, việc mượn chìa khóa đều được ghi chép vào sổ sách, do nàng ta bảo quản. Không thể từ chối lời nài nỉ của Lãm Nguyệt, Tư Vi mang chìa khóa đi vào chính điện của Ti Bộ. Sau một hồi lâu, nàng ta bước ra với hai tay trống trơn, ghé sát tai Lãm Nguyệt, thì thầm mấy câu. Tiếng của Lãm Nguyệt giữa đêm yên tĩnh nghe rất rõ ràng: “Không tìm thấy? Làm sao có thể?”

*Tư Vi: thường là một chức vị hoặc danh xưng liên quan đến quản lý chìa khóa và kiểm soát việc ra vào trong cung điện hoặc khu vực quan trọng.