Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 63: Hắn cũng đã thấy nàng

Về phần Quần Thanh, nàng đã bước đến Đông thị (chợ phía đông), vừa đi vừa ngắm.

"Nương tử, mua một cây kẹo hồ lô đi, hồ lô nhà ta thơm ngon nhất thành Trường An." Một chủ quán nhét vào tay nàng một cây kẹo hồ lô.

Quần Thanh vén màn che lên, hai mắt nhìn cây kẹo hồ lô đỏ tươi ướŧ áŧ này: "Ai bảo là tươi mới? Đường đã chảy cả rồi, còn cây nào mới không?"

"Cái này còn không tươi mới? Nương tử theo ta vào tiệm, ta sẽ lấy từ trong nồi đường cho ngài!" Chủ quán vén rèm, đưa nàng vào trong tiệm, rồi phân phó: "Nguyệt nương, trông giúp ta quầy hàng!"

Một phụ nhân "dạ" một tiếng, lách người từ trong tiệm bước ra.

Quần Thanh vừa bước vào, thấy một gian cửa hàng nhỏ hẹp, sau tấm rèm nối liền với một gian buồng ngủ. Chủ quán đóng kín cửa sổ, mở vung nồi, vớt một cây kẹo hồ lô đưa cho Quần Thanh: "Thanh nương dùng đi, đều mới làm sáng nay."

Thần thái và sắc mặt hắn lúc này đã khác hẳn với phút trước, thanh âm rất thấp, đôi mắt lộ vẻ cảnh giác: "Mấy ngày trước nhận được thư của ngươi, ta ngày ngày đều chờ đợi ngươi, khổ công ngươi còn nhớ rõ ta để lại cho ngươi một viên sáp rỗng, có chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên xuất cung?"

Thì ra chủ quán này cũng là một mật thám Nam Sở, tên là An Lẫm, thường ngày được cài vào Đông thị.

Quần Thanh không tiết lộ quá nhiều, chỉ dò hỏi hắn về "thiên" trong cung.

An Lẫm nói: "Ngày ấy ta giả danh đưa mấy chục mật thám vào cung, hiện giờ thiệt hại đến mức còn lại chưa đến mười người, đều là tiểu nhân vật, không phải "Thiên". Ta cũng không biết hai "Thiên" trong cung kia rốt cuộc là ai.”

Quần Thanh nhấc vải che lên, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, trông có vẻ nhẫn nhịn đến cực điểm: "An đại ca, hôm nay xuất cung, là vì Lâm Du Gia khinh người quá đáng, ta làm không nổi nữa. Huynh là "thiên" duy nhất mà ta biết, ta có thể... từ nay làm dưới trướng của huynh được hay không?"

An Lẫm nghe vậy mà ngẩn ra: "Trước khi vào cung, sớm đã khuyên ngươi rồi, trong cung nguy hiểm, lại thêm cái tên ngụy quân tử Lâm Du Gia. Nhưng ngày ấy ngươi cứ nhất quyết đòi tiến cung, bảo muốn tìm tỷ muội của ngươi, nói không có ngươi thì nàng ta không xong."

"..." Lời mình đã nói năm xưa, tựa như một cái tát giáng vào mặt Quần Thanh.

An Lẫm thấy Quần Thanh nắm chén trà đến khớp tay trở nên trắng bệch, cũng không chọc vào vết thương của nàng nữa, chỉ là trong lòng nghi hoặc: "Thanh nương ngươi là người biết nhẫn nhục, không biết tên Lâm Du Gia kia đã làm điều gì quá đáng, ép ngươi phải bỏ đi? Ta sớm biết hắn thích chiếm đoạt công lao của ngươi, tranh công trước mặt chủ thượng. Hắn lại giao nhiệm vụ gì cho ngươi?"

Quần Thanh trông có vẻ giận đến run rẩy, nhưng môi vẫn mím chặt, không nói một lời.

An Lẫm quan sát nàng hồi lâu, sắc mặt dãn ra, trong mắt lộ vẻ tán thưởng: "Miệng kín như vậy, lại biết làm việc, "thiên" nào mà chẳng muốn có "sát" như ngươi? Tên Lâm Du Gia kia đúng là mổ gà lấy trứng, là hắn ngu xuẩn. Hạng người bất tài thiển cận như thế, sớm muộn cũng bị thay thế thôi."

Quần Thanh trong lòng khẽ động: "Vậy huynh đồng ý cho ta đi theo huynh rồi?"

Đây chính là cách xuất cung mà Quần Thanh nghĩ ra.

Trong cung có hai "thiên", một mình nàng thật khó thoát khỏi, nên muốn mượn sức một "thiên" khác, giúp nàng thành sự.

An Lẫm trước kia làm trong Kim Ngô Vệ ở Sở quốc, sau đó làm mật thám. Sau khi Sở quốc thất thủ, Quần Thanh suýt mất mạng ở Thanh Tịnh Quan, được cứu rồi dưỡng thương ở ngoài cung, An Lẫm là người đầu tiên tìm được nàng.

Hắn kể cho nàng biết việc Chiêu Thái Tử đã thành lập Nam Sở, mượn sức nàng mà mưu đồ đại kế phục quốc, lại giúp nàng trở lại cung, cũng coi như người đáng tin.

Trước khi vào cung, An Lẫm phụ trách dạy Quần Thanh võ cận chiến, vì nàng có tính cách cứng cỏi, lại rất thông minh, hắn rất tán thưởng nàng, vốn định giữ nàng ở ngoài cung làm thuộc hạ của hắn, ai ngờ nàng nhất quyết tiến cung để làm bạn với công chúa.