Đã lâu không thấy thành Trường An, giờ hiện ra trước mắt nàng, là hai bên đường treo đầy biển hiệu, lầu các chập chùng, tiếng rao hàng vẫn náo nhiệt như xư, chủ quầy lắc trống bỏi trong tay, quầy bên cạnh thì có mấy đứa trẻ đang chọn dưa gang.
Quần Thanh đội nón che mặt, theo dòng người đi qua Tây Thị (chợ phía tây).
Ngày xưa Tây Thị còn có người đi trên vòng lửa, làm ảo thuật, chỉ là từ khi nước mất Trường An trong đêm hỗn loạn, khiến những nghệ nhân giang hồ này biệt tăm tung tích, chỉ thấy thêm vài lưu dân rách rưới, đang ăn cơm xin được trước quầy hàng.
Quần Thanh bước tới vài bước, chợt thấy phía trước tắc nghẽn không thông, biển người chen chúc, là hàng thực khách uốn lượn từ tầng hai xuống tầng một.
Quần Thanh trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trên tấm biển của thực phường kia, đề ba chữ lớn rõ ràng: "Lăng Tâm Ký".
Người xếp hàng ít nhất cũng tới cả trăm, người này dán sát người kia.
Tà váy của Quần Thanh khẽ lay động, nàng bước đến cuối hàng, nhưng chỉ vừa đến nơi đã phát hiện điều mình nghĩ là cuối hàng thực ra lại chẳng phải là cuối. Sau bức tường, không biết còn bao nhiêu người đang chen chúc chờ đợi phía sau.
Nàng dừng bước, quay đầu trở lại hàng người, không nhịn được hỏi một thanh niên: "Lang quân, điểm tâm tiệm này ngon đến thế sao?"
"Nương tử hỏi gì vô nghĩa vậy. Nếu không ngon, ta sao có thể xếp hàng ở đây?"
Quần Thanh thoáng nhìn qua lầu trên: "Nhưng nhiều người thế này, chủ quán có làm xuể không?"
"Cho nên mỗi người chỉ được mua một phần, mỗi ngày cũng chỉ bán có hai trăm phần mà thôi." Người trong hàng nghe thấy, đều than phiền tiểu nhị Lăng Tâm Ký làm việc chậm chạp, thật sự muốn làm người ta chết nóng ngay trên mặt phố mà.
Quần Thanh nghe vậy, còn điều gì mà không hiểu chứ?
Dù bây giờ nàng xếp hàng, nhiều nhất cũng chỉ kịp mua được một phần, làm sao mua được ba phần, hơn nữa xếp hàng như vậy, chưa chắc đã kịp chạy về trước khi cửa cung đóng.
Lãm Nguyệt rõ ràng biết đây là nhiệm vụ bất khả thi, nên cố ý đào hố gây khó dễ nàng.
Quần Thanh nghĩ nghĩ, từ trong tay áo lấy ra một hạt kim châu nho nhỏ, đưa cho thanh niên đó: "Lang quân có muốn nhường không?"
"Cái... có ý gì, ngươi muốn mua phần điểm tâm của ta?" Thanh niên đó chỉ vào mình, "Không được! Ta dậy sớm tinh mơ, khó khăn lắm mới xếp được đến đây."
Nhưng kim châu quý giá, hắn không khỏi nhìn thêm vài lần, "Nếu ngươi muốn ta mua giùm cũng không phải là không được, thêm mười lượng bạc nữa!"
Không ngờ Quần Thanh xoay người bỏ đi: "Đắt quá."
Tiền của nàng còn có việc khác phải dùng.
"Aiz tiểu cô nương này! Nhìn ngươi xuất thân có vẻ tử tế, sao lại vô lễ thế? Tự mình không muốn xếp hàng thì thôi, ngươi còn chê đắt..."
Quần Thanh đã đi đến từng người phía trước để hỏi, nhưng ai nấy đều lắc đầu từ chối, thậm chí có cụ già chống gậy còn nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường. Quần Thanh thầm nghĩ, chẳng qua cũng chỉ là mặt dày mà thôi, huống hồ hiện tại nàng còn có mũ che mặt chống đỡ, nàng hỏi một trăm người, thì cũng sẽ tìm được một người đồng ý thôi.
Quả nhiên, có một phụ nhân từ xa gọi: "Nương tử, ngươi bỏ tiền mua chỗ của ta đi, ta đồng ý!"
Phụ nhân này vì nhi tử bệnh nặng đòi ăn điểm tâm nên mới đến. Điểm tâm ngày nào cũng có thể mua, nhưng kim châu thì hiếm khi có được. Hai người nhanh chóng hoàn thành giao dịch.
Còn có một tiểu hài tử bảy tuổi chạy việc cho phụ mẫu cũng đòi đổi kim châu, Quần Thanh mua cho nó cây kẹo hồ lô, dặn dò nó sau khi mua xong bánh hoa sen, nhất định phải đợi nàng ở bên đường.
Quần Thanh dùng thời gian ngắn nhất tìm được ba người, liền xách giỏ đi về phía Tây Thị, một thanh niên mặc hắc y (quần áo màu đen) đi ngang qua nàng.
Người này đeo một thanh đao bọc da hươu ở thắt lưng, tuy mặc thường phục, nhưng khó che giấu được khí thế sắc bén trên người. Hắn nhìn về hàng dài phía trước rồi lại nhìn bóng dáng Quần Thanh, trầm tư một lúc, từ trong ngực móc ra một thỏi vàng lớn, lập tức bước đến chỗ phụ nhân kia.
Phụ nhân lộ vẻ khó xử, xua tay: “Lão thân ta vừa mới đồng ý với vị nương tử kia rồi. Nàng ta còn nói khi đến lấy bánh sẽ trả thêm mười lạng bạc..."
Thanh niên lại móc thêm một thỏi vàng nữa.
Hai người nhanh chóng đổi chỗ, phụ nhân lấy tay áo che mặt, hổ thẹn rời đi. Thanh niên cao lớn khỏe mạnh thì đường hoàng đứng trong hàng người, lấy tay che nắng gắt.