Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 59: Về việc xuất cung hái hoa, ta nguyện ý phân ưu

Mới đến mấy ngày mà đã khéo lấy được lòng người như thế! Việc thô nặng nàng ta phân cho Quần Thanh, trong nháy mắt, đã bị người khác tranh nhau làm hết.

May thay, Nhược Thiền chạy ra từ chỗ ở. Nàng ta trò chuyện vài câu với A Mạnh và A Khương, rồi cũng cầm chổi lên, tập trung quét lá rụng.

Lãm Nguyệt tức giận đóng sầm cửa sổ lại.

Tại Nam Uyển, Quần Thanh vén tay áo, nhổ Vân Hương Thảo.

Vừa nhổ cỏ, nàng vừa ngẫm nghĩ đến cuộc đối thoại giữa công chúa và Bảo Xu.

Chẳng có gì lạ, kiếp trước, công chúa cũng từng nói với nàng muốn làm thái tử phi.

Trước khi Lý gia đến Hoài Viễn, họ sống ở Trường An, mẫu thân của Lý Huyền có họ hàng với hoàng gia. Thuở nhỏ, Lý Huyền đôi khi theo mẫu thân vào cung bái kiến, cũng có vài lần gặp Dương Phù. So với Yến Vương, Dương Phù quả thật thân thiết với thái tử hơn, có thêm tình nghĩa từ thuở ấu thơ, nàng ta lớn rồi vẫn gọi người ta là "Huyền ca ca" như thuở bé.

Vì thế, Quần Thanh đối với việc Dương Phù thích thái tử là không có nghi ngờ gì, hoàn toàn không nghĩ rằng, công chúa sẽ có mối ràng buộc gì đó với Yến Vương.

Quần Thanh vẫn luôn tưởng rằng, sau khi thất tiết (mất trinh) trong quan, Dương Phù từ chối hôn sự với thái tử là vì thái tử đã cưới thê ở Hoài Viễn, thê tử Trịnh Tri Ý không muốn để Dương Phù làm thái tử phi, đứng trên đầu mình, còn Dương Phù tự cho mình có thân phận cao quý, không chịu làm thϊếp. Hai bên không thể đạt được thống nhất, đành phải gác lại việc này.

Giờ nhìn lại, dù có lý do đó, nhưng còn một việc trọng yếu đã bị nàng bỏ qua.

Từ lúc Dương Phù từ chối thái tử, đến việc tha thiết nhờ nàng tranh đoạt ngôi vị thái tử phi, giữa hai mốc thời gian này, có một việc lớn đã xảy ra: Tiêu Vân Như dẫn quân Tiêu gia cầu hôn Yến Vương, thánh thượng phong nàng ấy làm Yến Vương phi.

Cho nên, việc Dương Phù nhất định phải làm thái tử phi, có lẽ là đang âm thầm hờn giận với Yến Vương.

Hiểu rõ điểm này, tư tưởng thông suốt, Quần Thanh nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

Bảo An công chúa nghĩ một đằng nói một nẻo, sẽ đều gây hại đến mọi người bên cạnh mình.

Giờ đây Quần Thanh không còn căm ghét Bảo Xu nữa, ngược lại còn thấy hơi thương xót cho nàng ta.

Chỉ là, có một điều Bảo Xu nói khiến nàng chú ý: so với công chúa, Trịnh Tri Ý xuất thân thấp kém, thực sự thiếu sót khả năng sinh tồn trong hoàng cung, cách hành ngôn cử chỉ đều dễ chuốc họa vào thân.

Nàng nhớ rằng, khó khăn lắm mới có một dịp dự yến tiệc, Trịnh Tri Ý đã thực sự vạ miệng, chọc giận thánh thượng và Mã hoàng hậu, đến nỗi Thanh Tuyên Các bị cắt giảm các chi phí, ngay cả Lưu ti thiện nấu ăn ngon cũng bị điều đi...

-

Sáng sớm, Quần Thanh xách thùng nước vào điện, Lãm Nguyệt lườm nàng một cái: "Không thấy Lương đệ đang ngồi đây sao? Ra ngoài quét dọn đi."

"Dọn trong điện trước, rồi mới đến ngoài điện, để tránh bụi bay vào trong." Quần Thanh không lùi một bước, hành lễ xong liền lau bình phong, đồng thời lén quan sát Trịnh Tri Ý.

Trịnh Tri Ý mặc bộ trung y ngồi trước gương, chăm chú nghịch dế. Hầu như ngày nào nàng ta cũng vậy, chưa kịp trang điểm đã mải mê chơi đùa cho đến tận đêm khuya. Trong cung điện rộng lớn này, Lãm Nguyệt đã chơi đủ trò mới lạ để lấp đầy quãng thời gian vô vị của mình.

Ngày xưa, phụ thân của Trịnh Tri Ý từng bảo nàng ta đẹp như hoa, được mọi người tán tụng khi còn ở sơn trại, Trịnh Tri Ý đã từng tin như thế.

Mãi đến khi Lý gia dựng nghiệp, đưa nàng ta vào cung phong làm Lương đệ, nàng ta mới hay, tất cả đều là giả dối. Nàng ta chẳng là gì cả, không tài không sắc, cả triều đình đều thì thầm rằng nàng ta không xứng với Thái tử.

Trong không khí thoảng hương nhẹ nhàng, xoa dịu cơn bồn chồn vô cớ của Trịnh Tri Ý.

Qua gương, Trịnh Tri Ý thấy Quần Thanh quỳ dưới đất, hai tay lau chùi từng viên gạch vàng.

Thân hình Quần Thanh mảnh mai, ngay cả tư thế quỳ cũng khiến người ta thấy duyên dáng, mà khi làm việc, nàng có vẻ kính cẩn, khiến người ta không khỏi nhìn chăm chú.