Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 57: Về việc xuất cung hái hoa, ta nguyện ý phân ưu

Trời vừa hừng đông, A Mạnh và A Khương đã đến Loan Nghi Các.

Tuy cùng là tẩm cung của quý chủ, song Loan Nghi Các và Thanh Tuyên Các quả thực khác nhau một trời một vực: Ngói biếc mái cong, đèn lưu ly nơi cung điện, trong viện hoa cỏ ngát hương cây cối sum suê, tất thảy đều tỏ rõ khí thế tôn quý của cung điện này.

Cửa điện mở ra, Bảo Xu từ bên trong các bước ra, xiêm y mềm mại rực rỡ phất phơ trên thềm ngọc, túi thơm thêu hoa treo ở thắt lưng kêu đinh đang.

Bảo Xu rũ mắt nhìn hai cung nữ đang cúi mình trước mặt, trong mắt lộ vẻ khinh miệt: "Ta biết các ngươi tò mò, tò mò vì sao ta đã đắc tội với công chúa mà vẫn được hầu hạ công chúa." Nàng ta lấy ra một bức thư tiến cử, phe phẩy trước mắt A Khương và A Mạnh, "Nhìn rõ chưa?"

A Khương thoáng nhìn đã nhận ra ấn triện đỏ thẫm kia là ấn tín của Yến Vương phi, vội cúi đầu thấp hơn: "Thì ra là do Yến Vương phi tiến cử. Ai mà chẳng biết hiện giờ Yến Vương phi tạm thời quản lý nội cung, ngài lọt vào mắt xanh của Vương phi, sau này ắt còn thăng tiến. Có thể đồng hành với ngài, quả là phúc phận của chúng ta."

"Ta xác thực khinh thường làm cung nữ." Bảo Xu cười, dưới mắt nàng ta có một nốt ruồi nhỏ, nụ cười dịu dàng nhưng mang vẻ khinh người, "Những việc các ngươi tranh giành đến vỡ đầu, trong mắt ta chẳng là gì cả. Chỉ tiếc có kẻ lại dùng thủ đoạn nhỏ nhen trong nội cung để hãm hại ta, ta lần đầu vào cung nên mới mắc mưu của ả."

Ngày ấy, phép tắc và lời nói khi diện kiến Bảo An công chúa đều đã được gia nhân dạy bảo, không thể sai sót được, Bảo Xu nghĩ đi nghĩ lại, vấn đề chỉ có thể xuất phát từ miếng thêu do cung nữ bị phát ban kia đưa cho.

"Những việc ta sai các ngươi làm đã xong chưa?" Bảo Xu hỏi.

A Khương: "Đã xong rồi! Chúng ta đã tạt nước vào chăn đệm của Quần Thanh, giấu kim trong giường, bỏ đá vào giày, vứt cây cỏ vào trong bát."

A Mạnh: "Chúng ta bắt nàng ta làm hết mọi việc từ trong ra ngoài của viện tử, làm đến nửa đêm cũng chẳng xong."

A Khương: "Chúng ta đều không nói chuyện với nàng ta, nàng ta cũng chẳng được gặp Lương đệ, cứ để nàng ta sống dở chết dở trong viện thôi."

A Mạnh: "Đúng đúng đúng, nếu nàng ta phản kháng, chúng ta sẽ đè xuống đánh cho một trận, đánh ở những chỗ có áo che kín da thịt, toàn thân xanh tím, máu tươi chảy ròng ròng."

"Thôi được rồi." Bảo Xu chẳng hứng thú gì với tình cảnh thảm thương của một cung nữ hèn mọn, cũng chẳng thèm tự mình ra tay. Trong mắt nàng ta, chỉ cần cho chút ít tiền bạc là có thể khiến bọn này tự đấu đá lẫn nhau.

Ngày ấy Quần Thanh hại nàng ta bị công chúa phạt quỳ trước mặt mọi người, mất hết thể diện, Bảo Xu từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, nàng ta móc ra một nắm kim châu (hạt vàng) nói: "Nếu ả đã dùng thủ đoạn trong cung để đối phó với ta, thì các ngươi cũng dùng thủ đoạn trong cung mà trừng trị ả cho tốt, để cho ả được hưởng những "ngày tháng tốt đẹp" ở nơi mình đã chọn. Ta có nhiều tiền lắm, dùng hết thì đến tìm ta mà xin thêm."

Nàng ta ném chỗ kim châu vào tay họ, A Khương và A Mạnh liền tạ ơn rối rít rồi đi.

Chỉ vừa qua bức tường, hai người đã ghé đầu vào nhau đếm kim châu: "Tám, chín... Trời ơi, nàng ta cho chín viên kim châu, đúng là kẻ tán gia bại sản!"

A Khương bỏ kim châu vào túi thơm: "Cứ cảm thấy cầm số tiền này trong tay như cầm củ khoai nóng bỏng."

A Mạnh khinh bỉ nói: "Là Bảo Xu ngu ngốc nhiều tiền thôi. Thanh tỷ chẳng đã nói rồi sao, tiền lấy được cứ xem như tiền thưởng cho chúng ta..."

"Ngươi thật sự tin à! Nàng ta đắc tội với Bảo Xu, chúng ta được tiền, nàng ta được gì? Trong cung này chẳng có ai không ăn hối lộ." A Khương nói, "Ta cảm thấy, đây là một thử thách của Thanh tỷ đối với chúng ta. Cẩn thận tối nay về, nàng ta lại thưởng cho chúng ta một trận đòn nữ."

Hai người nhìn nhau, tranh nhau chạy về Thanh Tuyên Các, chắn trước mặt Quần Thanh. Quần Thanh lùi một bước, nước trong thùng suýt đổ ra ngoài.