Mặt sau áo bị cháy thành một vết rách đen xì. Quần Thanh cầm số chỉ vàng còn lại xem qua, đúng như Nhược Thiền nói, chỉ còn ba sợi, dùng hết chỗ này cũng không đủ vá. Chỉ vàng quý giá, Thượng Phục Cục có định lượng. Nếu xin thêm, việc này ắt giấu không được.
Huống chi dù có đủ, lấy chỉ vàng vá lên nền vàng kim này, cũng thô kệch khó coi.
Quần Thanh lấy ngón cái xoa xoa áo, chiếc áo mỏng như cánh ve, là lụa sa la đắt giá. Nàng nói với Nhược Thiền: "Ta vốn không muốn giúp ngươi. Ngươi có biết vì sao ta không muốn giúp không?"
"Bởi vì vừa rồi, ngươi cũng động thủ với ta. Bị ép động thủ, cũng là động thủ." Giọng Quần Thanh lạnh lẽo.
Nhược Thiền cúi đầu thật thấp, khẽ nức nở.
"Ta có thể giúp kẻ yếu đuối, nhưng không bao giờ giúp kẻ vô ơn." Quần Thanh rút chỉ vàng ra, liếc nhìn nàng ta, "Ta giúp ngươi qua cửa ải này, ngươi sẽ báo đáp ta thế nào? Sau này việc quét dọn, ta muốn ngươi gánh một nửa."
Nhược Thiền vội vàng gật đầu.
"Ta còn muốn ngươi vĩnh viễn không được phản bội ta, dù có bị ép cũng không được."
Nhược Thiền giật mình, vì xấu hổ mà mặt đỏ bừng. Khi gật đầu, nàng ta không ngừng lấy tay áo lau nước mắt. Nàng ta hối hận, cũng hoang mang không biết Quần Thanh có thể giúp nàng ta thế nào, đã cháy thành như vậy rồi!
"Việc thứ ba." Sợi chỉ vàng căng giữa hai ngón tay Quần Thanh. Ngón tay nàng thon dài, móng tay ngón cái được cắt tỉa tròn trịa bóng láng, chạm vào sợi chỉ vàng ấy, khẽ vê nhẹ.
Nhược Thiền nghi ngờ mình hoa mắt, sợi chỉ vàng mảnh mai ấy được tách làm đôi, đột nhiên biến thành hai sợi chỉ mảnh hơn.
Quần Thanh rút một sợi ra, lại vê một cái, như ảo thuật lại tách làm hai lần nữa, giữa những ngón tay, hai sợi chỉ đã mảnh như tơ tằm.
Cách làm chỉ vàng, là tước lá vàng thành sợi tơ vàng cực mảnh, bện xoắn với vài sợi tơ khác làm thành chỉ vàng. Quần Thanh làm thế này, chính là tách nó về trạng thái ban đầu.
Nàng dùng kim gỡ sợi tơ vàng ra, sắp xếp lại chín sợi tơ đã được tách. Cắt bỏ phần cháy xém, khéo léo xỏ kim luồn chỉ. Nhược Thiền nín thở quan sát, kinh ngạc nhìn Quần Thanh, như thấy người từ cõi khác.
Mái tóc đen của Quần Thanh xõa trên vai, gương mặt lạnh lùng, khi mới xỏ kim, tay còn hơi xa lạ, nhưng rất nhanh đã tìm lại được cảm giác quen thuộc. Tay nàng bắt chước theo hoa văn của tấm lụa sa la ban đầu, vá kín lỗ hổng.
Nhược Thiền nhìn chiếc áo, nhìn đến thất thần, thấy lỗ hổng dần dần phục hồi, biến thành một sợi lông mềm mại trên đuôi khổng tước, gần như không dám thở mạnh.
"Việc thứ ba." Quần Thanh đưa áo cho Nhược Thiền, "Sau này vì ta tiêu tai (giải trừ tai ương) cầu phúc."
"Cái... cái gì?" Nhược Thiền sững sờ.
"Ngươi không phải đạo cô sao, hẳn là biết làm phép chứ?" Quần Thanh đặt túi thơm thêu đầu dê lên gối.
Nhược Thiền sớm đã quên hỏi nàng sao lại biết thân phận mình, thấy sắc mặt nàng nghiêm túc, không như đùa giỡn, vội vàng thi lễ: "Nương tử tin vào quỷ thần? Thế, thế thì còn gì bằng, vật này, vật này là bùa hộ thân của nương tử, ta sẽ dùng hết những gì học được, ngày đêm cầu nguyện, vì nương tử tiêu tai cầu phúc!"
Quần Thanh cuối cùng cũng hài lòng gật đầu mà nằm xuống.
Là một mật thám ngày nào cũng sống trong hiểm nguy, cầu thần bái Phật cũng là cách bảo mệnh của nàng.
Nói túi thơm này là bùa hộ thân, cũng không sai.
Túi thơm là do mẫu thân ban tặng, bên trong đựng khóa thắt lưng và hai chiếc tua kiếm, là di vật cuối cùng mà a gia và Thời Ngọc Minh để lại trên đời này.
A Mạnh và A Khương dỏng tai, lặng lẽ nghe trọn cuộc hội thoại. Nghe đến đây, A Khương không chịu nổi dày vò nữa, bật dậy như con cá chép, mò dưới gối ra một thỏi vàng: "Thanh tỷ, ta gọi ngươi một tiếng tỷ, tỷ có bản lĩnh, chắc sớm muộn cũng biết: ta và A Mạnh không phải cố ý làm khó tỷ, mà là Bảo Xu ở Loan Nghi Các lén cho chúng ta bạc, nhờ chúng ta dạy dỗ tỷ một trận!"