Ôn Kiều đã rời khỏi thành phố mỏ nhiều năm, chưa từng nghe đến cái tên này, chỉ cảm thấy đối phương đang khoác lác. Trong lòng nghĩ: Nếu ông ta thực sự có bản lĩnh đó, sao còn sốt ruột mượn tiền của mình?
"Người đó làm nghề gì?"
Trịnh Thiên Cương để khoe mẽ mối quan hệ của mình, tâng bốc Cao Thiên Lôi hết lời.
Ông ta kể người kia trẻ tuổi nhưng tầm nhìn độc đáo, dám nghĩ dám làm, trở thành ông chủ mỏ than nổi tiếng trong vùng, ngay cả chó dữ cũng phải né.
"Cháu biết tại sao chú mở nhà tắm ở đây không? Vì nơi này gần mỏ than của nó, không chỉ không phải tốn tiền mua than mà còn có nguồn khách hàng ổn định, bảo đảm cháu mỗi ngày đếm tiền đến mỏi tay!"
Ôn Kiều mặt không đổi sắc lắng nghe, thực chất đang chăm chú quan sát nội dung trên màn hình trong đầu.
Hóa ra thế giới cô đang sống là một cuốn tiểu thuyết. Cao Thiên Lôi là nam chính, còn cô chỉ là nữ phụ phản diện. Lúc nhỏ cô kiêu căng ngạo mạn từng xúc phạm nam chính; lớn lên cô nhiều lần phá hoại mối quan hệ giữa nam nữ chính. Cuối cùng cô đi xa tha hương, chịu cảnh đời sa sút. Nam nữ chính cũng vì cô mà ngược tới ngược lui, cuối cùng kết cục BE.
"…"
Ôn Kiều nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cố gắng nhớ lại nhưng không thể nghĩ ra lúc nhỏ cô từng xúc phạm người nào?
Rốt cuộc, cô từng là một chú khổng tước kiêu hãnh, chẳng thèm để mắt đến đám nam sinh bẩn thỉu kia.
Trịnh Thiên Cương tưởng cô bị dọa sợ, tiếp tục huênh hoang nói: "Chú nhất định sẽ nhờ nó chiếu cố việc kinh doanh của cháu, dùng nhà tắm này trừ đi một nghìn tệ, cháu chỉ có lời chứ không lỗ."
Ôn Kiều vẫn cảm thấy ông ta đang nói khoác, lại biết mình chỉ là một nữ phụ trong tiểu thuyết, cô càng không muốn nhận lấy nhà tắm tồi tàn này, chỉ mong rời xa cốt truyện máu chó kia.
Cô vừa định từ chối, màn hình trong đầu đột nhiên xuất hiện từng đoạn chữ dài kèm hình ảnh, làm cô kinh ngạc không thôi.
[Nội quy thưởng của hệ thống nhà tắm:
Chỉ cần mỗi khách hàng tắm rửa thoải mái, đánh giá đạt điểm tối đa, sẽ nhận được một ngôi sao.
Thu thập đủ năm ngôi sao có thể đổi một hộp kem tuyết hoa, mười ngôi sao đổi được một chiếc xe đạp, một trăm ngôi sao đổi được một căn nhà tại Bắc Kinh…]
Cứ thế, phần thưởng tăng dần.
Trong đó có một giải thưởng lớn khiến cô chú ý, tên là [thuốc tăng cường sức khỏe], không chỉ chữa được bách bệnh mà còn nâng cao tinh thần, đầu óc minh mẫn, đúng thứ cô cần.
Ôn Kiều vốn thông minh, sau khi xem qua hướng dẫn sử dụng, nỗi sợ trong lòng dần tan biến, còn hiểu được ý nghĩa tồn tại và quy tắc cơ bản của hệ thống. Dù cảm thấy khó tin, nhưng vì bản thân và gia đình, cô quyết định thử sức.
Thế là cô cố nén vui mừng, hờ hững nói: "Chú Trịnh, cháu chỉ có thể trả năm trăm tệ mua lại nhà tắm này thôi, hơn nữa thì không được."
Trịnh Thiên Cương ngây người trong chốc lát, sau đó sa sầm mặt: "Tiểu Kiều, cháu tham quá rồi đấy? Chỉ tính riêng căn nhà thôi đã không dưới năm trăm tệ, chú lấy một nghìn tệ đã là lỗ vốn rồi."
Dù ông ta nói với vẻ chân thành, Ôn Kiều vẫn không bị lay chuyển: "Chú cũng biết, bây giờ cháu một thân một mình nuôi cả gia đình, nhà còn hai người bệnh, chưa kể nợ nần chồng chất, cháu chỉ có thể trả năm trăm tệ thôi."
Trịnh Thiên Cương trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng giơ bảy ngón tay ra hiệu không thể giảm hơn nữa.