Hôm sau.
Cô rời khỏi nhà khách, theo như đã hẹn mà đến khu Tây thành.
Khác với khu Đông, nơi này chủ yếu là đường đất, thỉnh thoảng có xe kéo chạy ngang, cuốn theo lớp bụi dày khiến đôi mắt người ta nhức nhối.
Ôn Kiều nhíu mày, đưa bàn tay trắng ngần che mũi miệng, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh đầy vẻ thất vọng.
Cô không thích nơi này, chợt hối hận vì quyết định hôm qua, chi bằng sớm nhận tiền mà quay về Bắc Kinh.
Phía trước không xa là một nhà tắm công cộng, bảng hiệu cũ kỹ mờ nhạt, cửa tiệm trông xập xệ, làm sao có thể nói là kinh doanh tốt được?
Lúc này đây, cô chắc chắn một trăm phần trăm rằng Trịnh Thiên Cương không có ý tốt, muốn dùng cửa tiệm kinh doanh lỗ vốn này để gài bẫy cô.
Cô mang đôi giày cao gót mảnh khảnh bước thêm vài bước, băn khoăn không biết có nên vào hay không.
Bỗng nhiên, một tiếng "ting" vang lên, trong đầu cô bỗng xuất hiện một âm thanh cơ khí kỳ lạ: [Chào mừng bạn liên kết với hệ thống nhà tắm.]
Có một khoảnh khắc, Ôn Kiều cứ ngỡ mình nghe nhầm, nhưng ngay sau đó, trước mắt cô lại hiện lên một màn hình khổng lồ, trên đó liệt kê hàng loạt lựa chọn, lơ lửng giữa không trung, mơ hồ tựa như một giấc mộng.
Cô khó tin chớp chớp mắt, nhưng màn hình ấy vẫn không biến mất.
Là một người theo chủ nghĩa vô thần, Ôn Kiều bị dọa đến mức chân run rẩy. Hôm nay cô còn đi một đôi giày cao gót, khiến bước chân càng thêm nặng nề.
Cô đứng ngây người tại chỗ rất lâu, mãi mới có thể trấn tĩnh mà tiếp tục đi về phía trước, trong lòng đầy thấp thỏm.
Màn hình trong đầu vẫn hiện hữu, theo cô đến gần nhà tắm, các dòng dữ liệu trên đó không ngừng hiện ra và thay đổi.
Ôn Kiều cố ý phớt lờ điều bất thường ấy, chẳng mấy chốc đã bước qua cánh cửa nhà tắm.
Dõi mắt nhìn lại, diện tích nhà tắm không lớn, trước cửa đặt hai băng ghế gỗ cũ kỹ, bụi bẩn và xỉn màu, nhìn thôi thấy khó chịu.
Trước mặt là một hành lang dài hẹp, hai bên là tấm rèm màu trắng ngà có ghi chữ [Nam] và [Nữ], phía sau rèm hẳn là phòng tắm và phòng thay đồ.
Ôn Kiều ngửi thấy một mùi ẩm mốc, bất giác đưa tay che mũi miệng, cất giọng hỏi: "Có ai ở đây không?"
Trịnh Thiên Cương nghe thấy tiếng động, bước ra từ phía sau rèm, chào hỏi cô.
Thấy ông ta bằng xương bằng thịt, nỗi sợ trong lòng Ôn Kiều vơi đi đôi chút: "Bên trong có khách đang tắm sao ạ?"
Trịnh Thiên Cương chột dạ cười nói: "Không, là thím cháu đang dọn vệ sinh thôi."
Ngay lúc đó, màn hình trong đầu Ôn Kiều đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, hiện ra dòng chữ to: [Vệ sinh không đạt chuẩn! -2 điểm].
Ôn Kiều giật nảy mình, theo phản xạ đến gần Trịnh Thiên Cương, run rẩy hỏi: "Chú có thấy gì khác lạ không?"
Đối phương ngơ ngác nhìn quanh, khẳng định mình không thấy gì cả.
Thấy vẻ mặt ông ta không giống như đang nói dối, Ôn Kiều càng thêm băn khoăn, cố gắng giữ bình tĩnh, dũng cảm đối diện mấy điều kỳ quái này.
"Đi thôi, chú dẫn cháu đi xem quanh một lượt."
Kéo tấm rèm sang một bên, bên trong là phòng thay đồ với một hàng rương gỗ đặt dưới đất, chẳng rương nào có khóa. Trịnh Thiên Cương giải thích: "Ổ khóa đắt lắm, ai sợ mất đồ thì tự mang theo khóa, mà đồ có mất cũng không phải lỗi của chúng ta, tự họ không giữ được thì ráng chịu."
Ôn Kiều nghe xong, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: "Nhỡ gặp khách không chịu bỏ qua thì sao? Chú đánh người ta ra ngoài được à?"
Trịnh Thiên Cương bĩu môi, giọng điệu khá ngạo mạn: "Cao Thiên Lỗi của hộ gia đình mười nghìn tệ trong thành phố này là cháu họ của chú, ai dám gây chuyện ở đây, chú cho hắn nếm đủ!"