Thời Tô nhàm chán phân tích, sự chú ý vẫn đặt trên người Mục Trầm.
Hôm nay Mục Trầm không định ra ngoài.
Trong hơn hai tháng biến thành trứng, Thời Tô đã đặc biệt chú ý đến quỹ đạo hoạt động của Ma Vương.
Phần lớn thời gian Ma Vương đều không ở trong cung điện, thường xuyên đi sớm về trễ, chỉ thỉnh thoảng đến xem cậu vài lần. Trước đây vẫn luôn đặt trứng rồng trong cái ổ bên cạnh ngai vàng, đây là lần đầu tiên hắn chuyển cậu vào trong tẩm cung.
Còn nói muốn cho cậu ngủ cùng.
Nhất định là có âm mưu gì đó.
Cậu điều chỉnh tư thế trên vỏ sò rồi lăn ùng ục ra ngoài, theo thế đó di chuyển đến cạnh cửa sổ.
"Em cũng muốn tắm nắng à?"
Thời Tô: Ta lạnh.
Mục Trầm không nghe thấy cậu nói, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã hiểu ý cậu.
Chẳng lẽ tên này học được tiếng Rồng rồi à?
Thời Tô đang suy đoán, đột nhiên Mục Trầm bế cậu lên đùi.
Trên vỏ trứng còn dính chút hơi nước, chúng nhanh chóng bốc hơi dưới ánh mặt trời. Ngón tay của Mục Trầm mát lạnh sạch sẽ, khớp ngón tay có hơi chai sạn, vuốt nhẹ theo vân trên vỏ trứng.
Trứng rồng "giãy giụa" lắc lư một chút, lại bị ôm chặt trở lại.
"Em là lò lửa sao, nóng như vậy."
Trứng Hỏa Long tự mang theo nhiệt độ, sờ vào ấm hơn so với nhiệt độ bình thường, nhưng so với lò lửa thì vẫn kém xa.
Thời Tô: Là tay ngươi quá lạnh.
Lần này Mục Trầm không để ý đến cậu, không biết là thật sự không nghe thấy hay là giả vờ nữa.
Thời Tô tiếp tục lẩm bẩm: Trái tim cũng lạnh. Ngươi chính là một tảng băng lạnh lẽo, còn muốn khoác lên lớp da người giả làm sinh vật sống.
Mục Trầm vẫn không đáp lại. Hắn thơ thẩn nhìn xa xăm, đắm mình trong ánh nắng ban mai yếu ớt, ở gần như vậy, Thời Tô không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Xương mày của Mục Trầm rõ nét, khiến cho đôi mắt trông sắc bén và dài hơn, nhưng khóe miệng lại có đường nét mềm mại, khi cười lên mang lại cảm giác khá dịu dàng.
Mà lúc này hiếm khi hắn không cười, trên mặt chỉ còn lại sự lạnh lùng, nhưng trong đôi đồng tử đen như mực đó lại ánh lên một vòng màu cam nhạt, khiến cho khí chất của hắn trở nên ấm áp hơn vài phần.
Thời Tô chưa từng quan sát đối thủ này kỹ càng như vậy.
Không thể không nói, lông mi còn khá dài.
"Đang nhìn gì vậy?" Mục Trầm chuyển tầm mắt, nhìn thẳng vào phần đỉnh trứng của cậu.
Thời Tô: Ồh, biết ta đang nhìn ngươi sao?
Mục Trầm nheo đôi mắt sắc bén lại, như thể muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ của cậu.
"Thời Tô." Giọng nói này trầm thấp và nặng nề, khiến Tiểu Hỏa Long tê dại cả người.
"Em sắp phá xác rồi."
Tiểu Hỏa Long nhe răng với hắn.
"Sau này em đi theo ta đi."
Hàm dưới đang mở ra của Tiểu Hỏa Long cứng đờ.
"Không có ta, em rất khó lớn lên. Em là mục tiêu truy sát của bọn họ, hiểu không?"
Thời Tô đương nhiên hiểu.
Thế giới này có một cơ chế kỳ lạ, những nhân loại đó hợp thành từng nhóm đến Lạc Đan để khiêu chiến với cậu, không gì khác hơn là muốn nhận được một số lợi ích, ví dụ như tiền tài hoặc kỹ năng.
Cậu vốn là một con rồng vô tư vô lo, từ sau khi thế giới ban đầu bị hủy diệt, cậu không hiểu sao lại đến vùng đất Lạc Đan này, trở thành một trong những BOSS của cơ chế đó.
Chỉ là vẫn chưa có ai có thể đánh bại cậu. Ngay cả Mục Trầm cũng chỉ có thể quần nhau với cậu.
Nhưng bây giờ cậu đã biến thành trứng.
Cho dù có phá xác thì cũng chỉ là một con rồng con biết ăn thịt.
Thời Tô: Liên quan gì đến ngươi.
Cậu không cảm kích chút nào, sự lấy lòng của Ma Vương đều ẩn chứa âm mưu.
"Không muốn đi theo ta cũng không sao. Có thể từ từ."
Thời Tô luôn cảm thấy lời hắn nói có ẩn ý, thế là kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, sau khi vuốt ve vỏ trứng thêm vài cái, Mục Trầm đột nhiên cười.
"Thật ra, ta đã tuyên bố với công hội rồi."
Trong lòng Thời Tô dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Ta nói, em là rồng mới nuôi của ta. Còn quả trứng rồng Hi Tây Nhĩ trước đó đã bị ta ăn rồi."
Thời Tô: ?
"Lãnh chúa Hi Tây Nhĩ đã vào bụng ta rồi, còn em, chính là con nuôi của ta —"
Bùm, Thời Tô tức giận đập vào thành quả trứng.
"Đừng nóng vội. " Mục Trầm cười càng rạng rỡ hơn: "Con nuôi mà ta nói, không phải là ý em nghĩ đâu."
Thời Tô bắt đầu làm nóng vỏ trứng.
"Ý ta là, em là rồng con ta nuôi... Shh —"
Hắn chưa nói xong thì trên tay đã nóng rát, vội vàng đẩy quả trứng rồng xuống đất.
Nhưng vẫn chậm mất nửa giây, lòng bàn tay hắn bị bỏng đến mức suýt bốc khói, bộ trường bào mới thay cũng bị thủng một lỗ.