Trên đường trở về từ phủ Hữu Tướng, cả đường Trần Kiểu cứ lâng lâng như trên mây, sau đó còn lượn qua phố Tây để mua rượu ngon mới ra mắt mà tổ phụ từng nhắc tới. Tuy rằng chỉ cần sai người hầu đi mua về là được, nhưng nếu đổi thành tôn nữ mua đương nhiên nó sẽ có ý nghĩa khác biệt.
Cùng lúc đó, ở phủ Vĩnh An hầu.
Di Hòa Quận chúa đang ngồi ở trên ghế, một tay cầm khăn lụa, lấy tay vịn thành ghế. Vĩnh An hầu đứng bên cạnh, sắc mặt cũng rất nặng nề. Lão Hầu ngồi trên ghế chủ tọa lại có vẻ nhàn nhã lắm, một bàn tay đặt trên đĩa đậu phộng, thỉnh thoảng ông cụ sẽ bóc một hạt cho vào trong miệng, thái độ thong dong hờ hững, thỉnh thoảng cứ hay liếc mắt nhìn về phía cổng.
Lúc đầu Di Hòa Quận chúa định sẽ nhờ quan hệ của Đại trưởng công chúa để giới thiệu thế tử với Thái tử. Không ngờ rằng nữ nhi lại có bản lĩnh như vậy, tự mình nghiên cứu ra chiêu số nhờ vả phủ Hữu tướng.
Hữu tướng chính là tổ phụ của Thái tử, quan hệ gần gũi hơn các mối quan hệ của bà rất nhiều, cho nên Di Hòa Quận chúa quyết định từ bỏ ý định đó, ủng hộ ý định của nữ nhi.
Chờ Trần Kiểu dẫn thằng hầu của mình vào cửa thì phát hiện tất cả mọi người trong phủ Vĩnh An hầu ngồi chờ nàng từ lâu.
Vừa thấy Trần Kiểu đến, phu thê Vĩnh An hầu lập tức dò hỏi tình huống Trần Kiểu ra mắt Thái tử hôm nay, đến cả lão Hầu có vẻ thong dong cũng không màng ăn đậu phộng.
Nếu quyết định đặt cược vào cửa Thái tử chính là họ đã treo tính mạng cả nhà lên người Thái tử. Trần Kiểu và Thái tử mới gặp nhau, ấn tượng đầu tiên cực kỳ quan trọng.
Nghe Trần Kiểu thuật lại tình huống hôm nay xong, Di Hòa Quận chúa nhíu mày, lo lắng nói: “Kiểu nhi à, hôm nay con liều lĩnh như vậy, có khi nào mưu sĩ dưới trướng Thái tử kết bè tẩy chay con không?"
Sắc mặt Vĩnh An hầu cũng rất nặng nề, hiển nhiên ông cũng lo lắng điều này. Ông đã nuôi rất nhiều môn khách, đương nhiên cũng hiểu rõ mấy chuyện quanh co lòng vòng của các thuộc hạ. Hôm nay Trần Kiểu biểu hiện không tồi trước mặt Thái tử, chỉ e sau này các thành viên khác sẽ xa lánh nàng.
Trần Kiểu nuốt nước miếng, ngạc nhiên nói: “Tại sao lại xa lánh con chứ?”
Nàng mở to đôi mắt hạnh, dang tay, giọng điệu chính đáng: “Con gia nhập vào phe họ, chứ có tới chia rẽ phe họ đâu!"
Những người khác:…
Trần Kiểu nghĩ gì nói nấy, nàng chỉ muốn lấy lòng Thái tử, chứ không muốn tạo nội đấu, cả đoàn đội có chung một mục tiêu, hẳn là nên đồng lòng hợp tác với nhau, trợ giúp Thái tử bước lên đại vị!
Nếu thật sự muốn đấu, cũng phải chờ Thái tử đăng cơ rồi mới bắt đầu chớ.
Hôm nay Trần Kiểu đã quan sát một vòng, phát hiện những người bên cạnh Thái tử hầu như đều đã làm quan trong triều, là người thông qua khoa cử trở thành thần tử, vừa nhìn là biết khác một trời một vực với học sinh cá biệt như nàng rồi.
Cho dù hôm nay bọn họ chèn ép nàng, ra oai phủ đầu với nàng thì Trần Kiểu cũng không tức giận.
Bởi vì nhóm người này này có bản lĩnh thật, có thể trợ giúp Thái tử phân ưu giải nạn, bài trừ những phe cánh đối lập trong triều. Con đường họ đi chính là trung thành với Vua, sau này sẽ trở thành quan to lộc hậu, lưu danh sử sách, tạo phúc cho vạn dân bá tánh.
Trần Kiểu không thể nào thi khoa cử, chỉ có thể đi theo con đường cận thần Thiên tử. Quy hoạch nghề nghiệp của nàng là lấy lòng Thái tử, trước tiên tạo thiện cảm quân thần trước, tương lai chờ nàng kế thừa tước vị sẽ trở thành sủng thần Thiên tử, hầu ăn nhậu chơi bời, cùng nhau nói xấu mấy vị đại thần phiền phức, ra mặt cãi nhau thay Hoàng đế trên triều.