Cùng Đối Tượng Cứu Rỗi Ăn Dưa

Chương 7: Bữa tiệc tẩy trần

"Không biết Bão Lãng tiên sinh đã xảy ra chuyện gì, nếu còn không tới sẽ lỡ giờ hoàng đạo mất."

Kỳ Bạch Lâm nghe thấy suy nghĩ của Ôn Nhã phu nhân, liền mở miệng: “Giờ lành đã gần, Ôn đại nhân hãy cứ khai tiệc.”

Ôn Nhã phu nhân do dự. Kỳ Bạch Lâm nhấn mạnh với một giọng điệu lạnh lùng: “Trên đời này, đâu còn Bão Lãng tiên sinh nữa.”

Ôn Nhã phu nhân kinh ngạc. Kim Ngô Vệ phụ trách bảo vệ hoàng đế và duy trì trị an cho kinh thành, với những thông tin ở kinh thành thì họ là người nắm rõ nhất. Là tướng quân Kim Ngô Vệ, hắn dám khẳng định rằng Bão Lãng tiên sinh đã biến mất, chắc chắn là tiên sinh đã gặp chuyện.

Ôn Nhã phu nhân nhớ đến đám người Tàng Phong Sứ dẹp đường hôm qua, trong lòng vô cùng bất an, nhưng lúc này không tiện nghĩ nhiều. Bà quay sang dặn dò quản gia một tiếng, bữa tiệc tẩy trần chính thức bắt đầu.

Tướng quân Kim Ngô Vệ là quan tam phẩm, lần này lại thay bệ hạ đến tặng quà, Ôn Nhã phu nhân tất nhiên sắp xếp hắn ngồi ở khu vực ghế trên. Hai người cùng nhau tiến vào phủ. Kỳ Bạch Lâm cùng thuộc hạ bước vào Ôn phủ, sân viện ồn ào náo nhiệt đột nhiên lặng đi một lúc, sau đó mới ồn ào trở lại, ánh mắt mọi người đều dồn về phía hắn, trong đó xen lẫn sự sợ hãi, ghét bỏ, khinh miệt...

"Xui xẻo thật, sao lại gặp cái tên quái vật này ở đây!"

"Tay hắn đã từng móc tim, gọt xương người khác, xung quanh hắn đầy rẫy oan hồn. Ở chung một phòng với tên tà ma này, hôm nay về nhất định phải bước qua chậu than mới được!"

...

Những lời độc ác như sóng lớn đổ ập đến, Kỳ Bạch Lâm mặt không đổi sắc bước về phía trước, chỉ có bàn tay buông thõng bên hông siết chặt lại, thể hiện sự bất an trong lòng. Đáng lẽ mình phải quen rồi chứ...

Hắn có đủ cách để trả thù những kẻ phát ra những lời cay độc đó, nhưng sao mỗi lần nghe thấy những giọng điệu tương tự, hắn vẫn không thể không bận tâm? Kỳ Bạch Lâm thật ghét khả năng độc tâm thuật của mình, hắn không muốn biết rõ ác ý của mỗi người đối với mình lại nhiều đến thế. May mắn thay, khả năng đọc suy nghĩ của hắn có giới hạn về khoảng cách, chỉ cần cách xa mười thước, hắn sẽ không nghe thấy gì nữa.

Khi Ôn Nhã phu nhân sắp xếp chỗ ngồi ở khu ghế trên, ngoài người nhà của mình, bà còn mời những người có chức vị cao hơn mình. Người có chức cao trọng vọng, càng nhiều tâm tư, lại càng ít suy nghĩ lộ ra, vì vậy, từ lúc bước vào cửa phủ đến khi đến được chính viện, càng tới gần chủ tọa, tai Kỳ Bạch Lâm càng yên tĩnh.

Cuối cùng, hắn cũng thoát khỏi biển sâu tối tăm của đám đông kia, khó khăn lắm mới lên được bờ. Kỳ Bạch Lâm ngồi vào ghế, cúi đầu rót cho mình một chén rượu. Thật không biết ông trời có thù oán gì với hắn, lại bắt hắn phải sống trong cảnh bị phán xét và chửi rủa mỗi ngày như thế này. Đúng lúc Kỳ Bạch Lâm đang chìm vào mớ cảm xúc hỗn độn, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói ấm áp, khác hẳn với những giọng nói đầy ác ý xung quanh.

"Đây là phúc lợi đến từ Minh Kinh thành sao? Hôm qua gặp một anh chàng đẹp trai bịt mặt, đúng gu của mình, hôm nay lại gặp một soái ca lạnh lùng nữa! Trông đẹp quá, tự dưng mình thấy đói rồi, chẳng lẽ đây là cảm giác "mỹ thực khả thực"?"

Âm thanh này... nghe có vẻ quen quen? Hình như là giọng nói duy nhất không có ác ý mà hắn nghe thấy hôm qua trên đường Lạc Dương.

Kỳ Bạch Lâm lặng lẽ ngẩng đầu lên, một cô gái mặc áo váy màu xanh thiên thanh đập vào mắt hắn, cổ tay áo và viền váy của cô đều được bao phủ vòng lông mịn trông thật ấm áp vô cùng.

Yến tiệc mở rộng cửa lớn, bên trong phòng không hẳn ấm áp, nhiều người mặt đã tái nhợt đi vì lạnh, nhưng hai má của cô lại vô cùng hồng hào. Những nam thanh nữ tú trong yến tiệc đều mặc trang phục mỏng manh, cố gắng thể hiện phong thái và dáng vẻ của mình, hy vọng để lại ấn tượng tốt với mọi người, chỉ có cô là khác biệt, không quá để tâm đến hình ảnh của bản thân.

Kỳ Bạch Lâm nhìn vào đôi mắt của cô gái và thấy hình bóng của Ôn Nhã phu nhân, ngay lập tức xác định đây là tiểu thư Ôn phủ. Chẳng trách cô ta không có ác ý...Ta đang mong đợi gì chứ?

Kỳ Bạch Lâm lại tự giễu cợt bản thân, rồi uống thêm một ly rượu. Lúc này, Ôn Thanh Hòa vẫn chưa nhận ra mình đã thu hút sự chú ý của chàng trai lạnh lùng kia. Cô nhìn chàng trai đẹp tuyệt trần ở bàn đối diện, chỉ cảm thấy món điểm tâm trên đĩa bỗng trở nên ngon hơn.

Nghe thấy tiếng “ting”, cô vui mừng nói: “772, ngươi trở lại rồi à?”

Hệ thống 772 lập tức đáp: “Về rồi, về rồi, ta đã hiểu toàn bộ câu chuyện, có thể cùng người tám chuyện rồi.”