Cùng Đối Tượng Cứu Rỗi Ăn Dưa

Chương 6: Bữa tiệc tẩy trần

Tối qua, Ôn Nhã phu nhân đã cho người gửi một loạt y phục đến, nói rằng đây là những trang phục thịnh hành nhất hiện nay của các tiểu thư kinh thành. Ôn Thanh Hòa cẩn thận xem qua, bộ nào cũng mỏng manh, gió thổi vào tay áo chỉ khiến lạnh càng thêm lạnh.

Ôn Thanh Hòa đã sống qua hai kiếp nên không bao giờ làm những việc chỉ chú trọng phong cách mà quên mất việc giữ ấm. Cô bỏ hết những bộ xiêm y lộng lẫy đó qua một bên, chọn một bộ y phục mùa đông ấm nhất trong tủ đồ cô có, với thân áo trên và phần váy dưới đều có lớp bông lót, viền tay áo và váy đều có trang trí lông thú, mặc vào có hơi nặng nề nhưng trông cực kỳ ấm áp.

Khi đám thanh niên khác đều đang run rẩy trong giá lạnh, chỉ có Ôn Thanh Hòa là ấm áp nhất. Ngay khi cô xuất hiện, cô lập tức trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người trong bữa tiệc.

Trong khi mọi người đều ăn diện kỹ lưỡng một cách phong phanh có chủ ý thì sự xuất hiện "lạc lõng" của cô khiến không ít người dùng ánh mắt cười nhạo, còn tự hào về sự lộng lẫy của chính mình.

Vân Linh nhận ra ánh nhìn khác lạ của mọi người, lo lắng rằng tiểu thư nhà mình mới trở về kinh đã không hòa nhập được, liền khẽ đề nghị: "Tiểu thư, hay là chúng ta về thay bộ khác đi? Nếu sợ lạnh, cô có thể khoác thêm áo choàng?"

Ôn Thanh Hòa tỏ ra không quan tâm, “Không hòa hợp thì đã sao? Chỉ cần không mất lễ độ là được, ở nhà mình, ta cứ thoải mái mà sống thôi!”. Cô phớt lờ ánh mắt của mọi người, tự mình chọn một chỗ ấm áp rồi ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức những món điểm tâm trên bàn.

Ôn Nhã phu nhân đứng ở cửa đón khách, tiếp đón không ít đồng nghiệp, nhưng vẫn không thấy Bão Lãng tiên sinh đâu, điều này khiến bà vô cùng băn khoăn. Ngay cả người hầu được phái đi thăm dò cũng chưa quay lại, bà chỉ đành gắng kiềm chế sự sốt ruột trong lòng.

Đúng lúc ấy, từ con đường trước cửa vang lên tiếng vó ngựa đều đặn. Ôn Nhã phu nhân là quan văn, ngoài các tướng quân ở Thương Châu, trong số đồng nghiệp qua lại của bà không có võ tướng nào. Khi nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập và đều đặn như vậy, bà tưởng có chuyện gì xảy ra, liền nhanh chóng bước xuống bậc thềm để xem tình hình.

Một nhóm thanh niên trẻ mặc áo dài màu xanh đen cưỡi ngựa tiến đến, dẫn đầu là một thiếu niên phong độ ngời ngời, tướng mạo xuất chúng, rõ ràng mang dáng dấp của một công tử quý tộc, nhưng khí chất lại lạnh lùng nghiêm nghị.

Ôn Nhã phu nhân mới trở về kinh, nhưng cũng biết trang phục của các cơ quan trong kinh thành. Bà chỉ nhìn thoáng qua thẻ bài và thanh đao bên hông của chàng trai, liền xác định ngay thân phận của người này.

"Thì ra là Kim Ngô Vệ. Họ không đi tuần tra các con đường mà lại đến phủ nhà chúng ta làm gì?"

Khi Kỳ Bạch Lâm chưa đến cửa đã đọc thấy suy nghĩ của Ôn Nhã phu nhân. Hắn ghìm ngựa dừng lại, những thuộc hạ đi theo cũng đồng loạt ghìm cương. Kỳ Bạch Lâm bước xuống ngựa, các thuộc hạ của hắn cũng làm theo, động tác đồng loạt và vô cùng đẹp mắt. Kỳ Bạch Lâm dẫn thuộc hạ tiến về phía trước. Khi lại gần hơn, Ôn Nhã phu nhân mới nhìn rõ những chữ khắc trên thẻ bài của chàng trai, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên.

"Trẻ như vậy đã là Tướng quân của Kim Ngô Vệ, đúng là lợi hại. Người này có khả năng điều hành rất tốt, tướng mạo cũng rất xuất chúng, xứng đôi với A Thanh nhà ta. Không biết anh ta đã lập gia đình chưa? Gia thế thế nào nhỉ?"

Kỳ Bạch Lâm nghe thấy suy nghĩ của Ôn Nhã phu nhân, trong mắt liền hiện lên vẻ chán ghét. Hắn từng gặp rất nhiều người như vậy, ban đầu tỏ ra thân thiện, nhưng khi biết về xuất thân của hắn, họ lại né tránh thật xa. Hắn ghét những người hai mặt như thế, cũng ghét cả bản thân mình khi để những người đó ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.

Ôn Nhã phu nhân thấy chàng trai bước tới, liền chủ động tiến lên chào đón, cúi người hành lễ: “Hạ quan tham kiến tướng quân, không biết tướng quân đến đây có việc gì?”

Kỳ Bạch Lâm chờ Ôn Nhã phu nhân hành lễ xong, lạnh lùng giải thích lý do đến, “Bệ hạ dù bận rộn nhưng vẫn nhớ tới tiệc tẩy trần của Ôn đại nhân, đặc biệt sai ta mang lễ vật tới phủ ban thưởng.”

Ôn Nhã phu nhân tỏ ra bất ngờ và cảm kích, không ngờ mình lại được bệ hạ xem trọng đến vậy. Bà xúc động, không khỏi cúi người hướng về phía hoàng cung mà khấu tạ: “Tạ ơn ân đức của bệ hạ!”

Kỳ Bạch Lâm ngoài thay bệ hạ đưa quà, hắn cũng chuẩn bị một phần lễ vật riêng. Hắn ra hiệu bằng tay, các thuộc hạ phía sau liền mang cả hai phần lễ vật và danh sách lễ vật giao lại cho người hầu của Ôn phủ. Ôn Nhã phu nhân đích thân đưa Kỳ Bạch Lâm vào phủ, liếc thấy người hầu được cử đi thăm dò Bão Lãng tiên sinh đã quay về, trong lòng bà có chút phân tâm.