Trong tình trạng này, chắc chắn cần uống thuốc kháng viêm, nhưng nhà anh lại không có sẵn. Anh nghĩ lát nữa phải cố ra ngoài mua.
Thông thường anh hay tự nấu ăn ở nhà, nhưng hôm nay bệnh đến mức này, chẳng còn lòng dạ nào xuống bếp. Nghĩ bụng không còn cách nào khác, anh quyết định đi tắm, thay quần áo, khoác đại một chiếc áo khoác rồi lảo đảo đi xuống dưới tầng ăn vằn thắn.
Anh đã sống ở đây một thời gian, thường xuyên ăn ở quán vằn thắn dưới nhà, nên chủ quán cũng khá quen mặt. Thấy dáng vẻ tiều tụy của anh, ông chủ giật mình hỏi:
"Cậu làm sao thế? Sao trông mặt mũi tái nhợt thế kia?"
Triệu Đan Thức nhấc đôi mắt hơi đỏ ửng, yếu ớt trả lời:
"Không cẩn thận bị sốt cao."
"Ây, sốt cao không phải chuyện đùa đâu! Cậu đo nhiệt độ chưa? Bao nhiêu độ rồi? Tôi còn ít thuốc hạ sốt đây, để tôi lấy cho cậu một gói nhé?"
"Không cần đâu, cảm ơn anh. Tôi vừa uống thuốc rồi, giờ chỉ cần gì đó lót bụng thôi." Triệu Đan Thức nhìn lên thực đơn, nói:
"Như cũ, một bát vằn thắn không mì, 10 tệ."
"Được rồi, cậu chờ chút, tôi làm ngay đây!"
Thấy anh như vậy, ông chủ vội vã vào bếp chuẩn bị, không quên đặc biệt giảm bớt dầu muối, thêm nửa vá nước hầm xương cho bát vằn thắn của anh.
Thế nhưng khi bưng bát ra, ông ngạc nhiên chứng kiến Triệu Đan Thức thêm giấm, ớt, dưa chua... chẳng thiếu thứ nào.
Ông chủ mở quán bao nhiêu năm, chưa từng thấy bệnh nhân nào lại không biết tự chăm sóc bản thân đến mức này. Ông liền ngăn anh lại, nhắc nhở:
"Ây, ốm đau thì đừng ăn mấy thứ nặng mùi như thế, nên ăn nhạt thôi."
Triệu Đan Thức ngẩng mặt lên, khuôn mặt hơi đỏ vì sốt, nhẹ nhàng nói:
"Không sao đâu, giờ tôi chẳng còn khẩu vị gì cả, nếu không thêm mấy thứ này, tôi ăn không nổi."
Nghe anh nói vậy, ông chủ đành bất lực bỏ qua, nhưng tối đó vẫn vào bếp nấu một bát canh gừng nóng hổi, miễn phí mang ra cho anh.
Nhìn bát canh gừng nghi ngút khói, không hiểu sao khóe mắt Triệu Đan Thức bỗng nhiên cay xè.
Sau khi ăn xong bát vằn thắn, Triệu Đan Thức lười đến mức chẳng muốn đến bệnh viện. Anh chỉ bước thêm vài bước đến hiệu thuốc gần đó, mua thuốc kháng viêm, thuốc hạ sốt và một cái nhiệt kế, định về nhà uống thuốc trước, nếu không ổn thì mới tính chuyện đến bệnh viện.
Vùng sau của anh vẫn đau âm ỉ, khiến anh đi đường cũng không dám sải bước lớn.
Anh vốn định mua thêm một ít thuốc bôi ngoài, nhưng đứng trong hiệu thuốc ngó qua ngó lại mãi, cuối cùng vẫn không đủ can đảm để hỏi.
"Thôi kệ," anh tự nhủ, "khả năng tự phục hồi của cơ thể con người cũng rất mạnh. Chỉ là một vết thương nhỏ, cứ để đó thì nó cũng sẽ tự lành, hơn nữa đã có thuốc kháng viêm rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn."
Khó khăn lắm mới lấp đầy bụng, Triệu Đan Thức trở về uống thuốc xong vẫn không quên đánh răng, rồi lại chui vào ổ chăn ấm áp.
Có lẽ do tác dụng của thuốc, anh vừa nằm xuống đã ngủ ngay, nhưng lại ngủ không sâu, giấc mơ hỗn loạn cứ liên tiếp kéo đến. Lúc thì là Lê Bằng, lúc lại là cha mẹ ruột đã cắt đứt quan hệ từ lâu. Những cảnh tượng lộn xộn không ngừng xuất hiện, quấy nhiễu khiến anh toát mồ hôi lạnh hết lần này đến lần khác.