Hộp dụng cụ y tế nằm ngay đầu giường. Mọi chuyện diễn ra tự nhiên như dòng chảy của số phận. Triệu Đan Thức không biết mình đã ngủ thϊếp đi hay ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn, chỉ mới gần 5 giờ sáng. Toàn thân anh đau nhức, nhất là ở phần hông, cảm giác như bị ai đâm thủng.
Anh mở mắt, nhìn lên trần nhà trong bóng tối. Tiếng thở đều đều của người bên cạnh vang lên nhè nhẹ, nghe rõ mồn một trong căn phòng tĩnh lặng lúc rạng sáng.
Chết tiệt! Người mà anh thầm yêu bao năm… cứ thế này mà ngủ với anh sao?!
Cảm giác trong lòng Triệu Đan Thức thật khó diễn tả. Sau một hồi bối rối, anh cố nén đau đớn, nhẹ nhàng ngồi dậy. Mím chặt môi, anh rón rén tìm quần áo. Cuộc "chiến đấu" đêm qua quá dữ dội, quần áo của anh bị vứt khắp nơi. Lúc bước xuống giường, suýt nữa anh đã vấp ngã vì chính chiếc qυầи ɭóŧ của mình.
Từng động tác của anh đều chậm rãi và cẩn thận. Sau khi mặc xong quần áo, anh không kìm được thở dài. Không bật đèn, anh chỉ dựa vào ánh sáng lờ mờ từ đèn đường ngoài cửa sổ để mò mẫm mở cửa. Nhân lúc trời còn chưa sáng, anh rời khỏi khách sạn một cách lặng lẽ.
Hôm sau, Triệu Đan Thức bị cảm.
Anh sốt cao, cả người như bị ai đánh một trận tơi bời, đau nhức khắp mình mẩy. Anh nằm bẹp trên giường, không nhấc nổi người. Ngay cả hơi thở qua mũi cũng nóng rực.
7 giờ sáng, chuông báo thức vang lên. Anh mò mẫm tắt chuông, kéo chăn kín người, cuộn tròn trong chiếc chăn dày và ngủ thϊếp đi lần nữa.
Đầu óc Triệu Đan Thức đau như búa bổ. Sau khi tắt chuông báo thức, anh thậm chí quên luôn cả việc gọi điện xin phép nghỉ với công ty.
Khi tiếng chuông điện thoại lần nữa làm anh bừng tỉnh, đã hơn 9 giờ sáng. Vừa nhấc máy, giọng nói đầy bất mãn của trưởng phòng Lưu lập tức vang lên:
"Triệu Đan Thức, cậu làm cái gì vậy? Có định đi làm nữa không? Giờ này còn chưa thấy mặt!"
Triệu Đan Thức yếu ớt đáp:
"Xin lỗi anh Lưu, tôi bị cảm, hôm nay muốn xin nghỉ để đi khám bệnh."
Giọng trưởng phòng rõ ràng càng thêm khó chịu:
"Sao không nói sớm? Bản thiết kế của cậu vẫn chưa nộp, lẽ ra hôm qua phải nộp rồi! Giờ lại báo nghỉ, ai mà biết cậu thực sự bệnh hay chỉ ngủ quên?"
Triệu Đan Thức bất đắc dĩ nói:
"Tôi thật sự bị cảm, anh không tin thì thôi. Cứ coi như tôi nói dối đi. Tôi không xin nghỉ nữa, tôi xin nghỉ việc."
Trưởng phòng chết sững, định nói gì thêm thì đầu dây bên này đã dứt khoát cúp máy.
"Đồ ngốc!" Triệu Đan Thức rủa thầm bằng giọng khàn đặc, chui rúc vào gối, lại quấn chăn ngủ tiếp.
Anh ngủ li bì đến tận chiều, cuối cùng bị tiếng bụng réo đánh thức. Dù chẳng còn chút khẩu vị nào vì cơn cảm, nhưng dạ dày biểu tình dữ quá, anh đành miễn cưỡng kéo lê tấm thân mệt mỏi xuống giường.
Cả người anh dính đầy mồ hôi, mùi hăng hắc bốc lên sau khi nằm bẹp cả ngày. Anh rót một cốc nước ấm, lục lọi tủ thuốc mãi mới tìm được một gói thuốc cảm dạng bột, hòa nước uống một hơi cạn sạch.
Triệu Đan Thức dù còn trong trắng nhưng vẫn đủ hiểu biết. Anh đoán rằng có thể do hôm qua “quá kịch liệt”, vùng phía sau bị trầy xước hoặc không vệ sinh kỹ nên bị viêm, khiến hôm nay sốt cao.