Khi Đạo Vô Tình Bị Tình Yêu Quật

Chương 41

Hạ Lan Hi đoán rằng Trưởng Tôn Sách sẽ bị Bạch Quan Ninh dùng chiêu “Đừng quấy rầy ta học tập” cho qua chuyện, ban đầu Bạch Quan Ninh quả thật làm vậy, nhưng sau khi nghe kế hoạch của bọn họ, hắn lại tạm gác việc học, tạm thời giúp Trưởng Tôn Sách ôm chân phật.

Những người khác không biết Bạch Quan Ninh đã truyền dạy cho Trưởng Tôn Sách chiêu trò tình cảm nào, tóm lại, Trưởng Tôn Sách im lặng hai ngày, hình như đang ấp ủ kế hoạch lớn.

Hôm đó, ba người đạo Vô Tình có tiết 《Dị Thú Luận》. Khác với những môn học khác có thể học ở Mê Tân Độ, tiết này chủ yếu đều là các đệ tử đến đạo viện Vạn Thú.

Tiết 《Dị Thú Luận》, Hạ Lan Hi và hai đạo hữu cùng viện lập thành một nhóm, xuống biển trừ khử hai yêu quái gây sóng gió ở biển nông, chuyên trộm trứng linh quy.

Thực tế chứng minh, phù Tránh Nước của Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ vẽ rất tốt, ít nhất đảm bảo bọn họ hoạt động dưới nước không bị ảnh hưởng.

Hạ Lan Hi tưởng rằng chỉ cần đệ tử khác thấy y và Tống Huyền Cơ không ướt, tin đồn Hạ Lan Thời Vũ và Tống Huyền Cơ vẽ phù dở tệ sẽ tự tan, nào ngờ lên bờ, chẳng ai để ý y có ướt hay không, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào một “vị khách không mời mà đến”.

Trưởng lão của đạo Vạn Thú đang giảng bài nhìn một thiếu niên ngực trần tóc ngắn nào đó dưới ánh nắng chói chang, tức giận quát: “Trưởng Tôn Kinh Lược, ngươi ăn mặc lả lơi thế này cho ai xem? Mau cút về thay đồng phục đạo Hỗn Thiên ngay!”

Trưởng Tôn Sách mặc trang phục Tây Châu, một vùng ngực rám nắng lộ ra giữa trời, trên da còn phủ một lớp nước nhỏ li ti, không biết là mồ hôi hay nước biển, phác họa đường cong nổi bật của thiếu niên.

Tống Huyền Cơ: "."

Chúc Như Sương: "?"

Hạ Lan Hi: "!"

Chẳng lẽ đây là chiêu trò của Bạch Quan Ninh?

Nông cạn, đúng là nông cạn. Đúng là ý tưởng của đạo Hợp Hoan, chỉ dựa vào sắc dục để dụ dỗ, thô bạo mà đơn giản. Thực tình không biết “tình sâu nghĩa nặng” đích thực không phải nhìn cơ bắp, cũng không phải nhìn mặt mũi.

Suy nghĩ của Hạ Lan Hi bay xa.

— Nói đến, Tống Huyền Cơ hình như cao ngang Trưởng Tôn Sách.

Cơ bắp cuồn cuộn của Trưởng Tôn Sách quả là đẹp mắt, nhưng y vẫn thích thiếu niên dáng người thon thả da trắng, mạnh mẽ mà vẫn đẹp trai.

Tiếc là, hôm đó trong Phong Nguyệt Bảo Hạp, vì quá xấu hổ, y chỉ liếc mắt một cái rồi giúp Tống Huyền Cơ mặc lại y phục.

Đương nhiên, y không phải nhìn mặt và thân thể Tống Huyền Cơ, y chỉ khách quan nhận xét mà thôi.

Hạ Lan Hi nhìn cơ ngực và cơ bụng Trưởng Tôn Sách hồi lâu, đột nhiên lén nhìn Tống Huyền Cơ, không ngờ bị Tống Huyền Cơ bắt gặp.

Tống Huyền Cơ: “Nhìn gì?”

Hạ Lan Hi vẻ mặt nghiêm túc: “Không có gì.”

Trưởng Tôn Sách ngồi trên đá, đáp trưởng lão: “Trưởng lão, đệ tử không đến học, sao không được mặc đồ riêng?”

Trưởng lão: “Ngươi không đến học, vậy ngươi đến đây làm gì?”

Trưởng Tôn Sách nhìn Chúc Như Sương, vẻ mặt giằng xé, do dự rồi nhắm mắt, ngửa mặt lên trời gào thét: “Đệ tử đến đón Chúc Vân tan học!”

Hạ Lan Hi bị tiếng ‘gào thét’ này làm cho giật cả mình, mở to mắt nhìn Chúc Như Sương: “Chúc Vân, cố lên.”

Chúc Như Sương nhắm mắt, lẩm bẩm: “… Cái gì thế này.”

Một đệ tử đạo Vạn Thú thân thiết với Trưởng Tôn Sách dẫn đầu: “Trưởng Tôn Kinh Lược, không phải ngươi luôn nói thích cô nương sao? Sao, không giả vờ nữa rồi?”

Đệ tử mới vừa họi họ Tiêu, tên Vấn Hạc, chính là người Trưởng Tôn Sách từng nhắc đến trước mặt Hạ Lan Hi, muốn song tu với linh thú nhưng bị từ chối, sau đó một ngày cho linh thú ăn bốn bữa, nuôi cho béo tròn.

Trưởng Tôn Sách lười biếng khoanh chân: “Trước kia thích cô nương, giờ thích Chúc Vân, không được sao?”

Tiêu Vấn Hạc: “Nhưng hắn tu Đạo Vô Tình, ngươi nói được không?”

Trưởng Tôn Sách: “Tu đạo Vô Tình thì sao? Ta thích đạo Vô Tình còn hơn ngươi thèm muốn linh thú của mình!”

Hành động này chọc giận trưởng lão đạo Vạn Thú, muốn lôi hắn đến trước mặt Vô Cữu Chân Quân. Nhờ hắn mà các đệ tử khác được tan học sớm. “Hành động anh hùng” của Trưởng Tôn Sách trở thành đề tài mới sau chuyện “Hạ Lan Thời Vũ và Tống Huyền Cơ cùng bị phạt đứng”.

Chúc Như Sương lo Trưởng Tôn Sách bị phạt nặng, muốn đến đạo viện Hỗn Thiên xem xét tình hình. Hạ Lan Hi ngăn lại: “Trưởng Tôn Sách đang diễn “cầu mà không được”. Nếu ngươi đáp lại hắn, chẳng phải sẽ thành đôi sao? Nhớ kỹ, ngươi không được phản ứng, cũng không được chủ động nói chuyện với hắn.”

Chúc Như Sương: “Nhưng mà…”

Hạ Lan Hi: “Nếu lo lắng, ta sẽ đi hỏi thăm.”

Chúc Như Sương thở phào: “Vậy phiền Thời Vũ rồi.”

Hạ Lan Hi: “Càng không được cười với Trưởng Tôn Sách.”

Chúc Như Sương: “… Nhưng ta mới cười với hắn.”

Hạ Lan Hi cho rằng Tống Huyền Cơ sẽ đi cùng, quay lại thì đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu, Tống Huyền Cơ vậy mà không thèm chờ y, đã đi đến trước y một khoảng rồi.

Hạ Lan Hi vội vã tạm biệt Chúc Như Sương, đuổi theo Tống Huyền Cơ: “Tống Tầm, sao ngươi không đợi ta?”

Tống Huyền Cơ: “Thấy ngươi nhìn Trưởng Tôn Sách nhiều, ta không muốn đợi.”

Hạ Lan Hi ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy lời này không ổn, nhưng giọng điệu của Tống Huyền Cơ quá đỗi bình thường, ngược lại lộ ra y suy nghĩ nhiều.

Có lẽ, đây có lẽ cũng là câu Tống Huyền Cơ thuận miệng nói để hoàn thành nhiệm vụ nói câu dài?

Hạ Lan Hi giải thích: “Ta nhìn hắn, vì hắn rất cường tráng.” Hạ Lan Hi đi bên cạnh Tống Huyền Cơ, khoa trương làm động tác, “Ngươi không thấy sao?”

Tống Huyền Cơ ít nói, nhưng vẫn đáp: “Ừm.”

Hạ Lan Hi cười: “Đúng không, rất có khí khái nam tử. Tiếc là, ta có phơi nắng thế nào cũng không có được màu da kia.”

Tống Huyền Cơ: "."

Hạ Lan Hi nói xong về thân hình Trưởng Tôn Sách, mới nói với Tống Huyền Cơ: “Đúng rồi, chúng ta đến đạo viện Hỗn Thiên cầu tình cho Trưởng Tôn Sách đi.”

Tống Huyền Cơ: “Một mình ngươi đi là được.”

Hạ Lan Hi: “A, nhưng ta muốn ngươi đi cùng.”

Tống Huyền Cơ lạnh nhạt: “Không đi.”

Hạ Lan Hi nhíu mày: “Ngươi có việc khác à?”

Tống Huyền Cơ: “Không.”

Hạ Lan Hi không muốn đi, bàn tay nắm lấy tay Tống Huyền Cơ buông lỏng ra, nhỏ giọng nói: “… Ngươi chưa từng đón ta tan học.”

Tống Huyền Cơ dừng lại, nhìn y.

Hạ Lan Hi: “Ngay cả Trưởng Tôn Sách cũng đón Chúc Vân, sao ngươi không đón ta? Không đón ta thì thôi, ngươi còn không chịu đi cùng ta đến đạo viện Hỗn Thiên.”

Tống Huyền Cơ im lặng: “Hạ Lan Hi, ta chưa từng đón ngươi tan học, vì chúng ta cùng học mà.”

Hạ Lan Hi: “Vậy nếu chúng ta không cùng học, ngươi có đón ta không?”

Tống Huyền Cơ: “Quan trọng không?”

Hạ Lan Hi: “Cái gì?”

Tống Huyền Cơ: “Ta có đón ngươi tan học không, quan trọng với ngươi không?”

Không hiểu sao, bị Tống Huyền Cơ hỏi bất ngờ, tim của Hạ Lan Hi chợt hẫng một nhịp.

— Quan trọng không? Chắc không quan trọng, y chỉ tùy tiện hỏi thôi.

Nhưng kỳ lạ, sao y lại cảm thấy vấn đề này rất quan trọng nhỉ?

Hạ Lan Hi do dự: “Không… không quan trọng… đâu.”

Tống Huyền Cơ: “Vấn đề không quan trọng, không cần hỏi.”

Hạ Lan Hi hơi thất vọng: “Biết rồi, ta sẽ không hỏi nữa.”

Tống Huyền Cơ nhìn y hồi lâu, hai vai khẽ buông xuống: “Đi thôi.”

Hạ Lan Hi: “Đi đâu?”

Tống Huyền Cơ: “Đến đạo viện Hỗn Thiên, xem Trưởng Tôn Sách. Ngươi không muốn xem sao?”

Hạ Lan Hi: “Ta không muốn, ta chỉ là giúp Chúc Vân thôi.”

Tống Huyền Cơ không nói gì.

Hai người đến đạo viện Hỗn Thiên, không gặp Vô Cữu Chân Quân, mà gặp Thượng Quan Thận đã sớm thông đồng với Trưởng Tôn Sách.

Thượng Quan Thận canh giữ ở cửa, lấy lý do lo Vô Cữu Chân Quân thiên vị ái đồ, nhận nhiệm vụ dạy bảo Trưởng Tôn Sách từ trưởng lão.

Trưởng Tôn Sách tưởng thoát được, không ngờ Thượng Quan Thận nói: “Dù sao ngươi cũng vi phạm quy củ, ta không thể thiên vị”, thật sự đưa hắn vào phòng giam, còn bắt hắn ở đó cả đêm.

Trưởng Tôn Sách mắng chửi, may là không phải một mình bị phạt. Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đến phòng giam, dùng phép Cộng Mộng lên người hắn.

Hạ Lan Hi tạo hai chỗ để chứa linh thức của y và Tống Huyền Cơ. Linh thức rót vào, bọn họ có thể ở trong mộng của Trưởng Tôn Sách, thấy và nghe những gì hắn thấy và nghe.

Trưởng Tôn Sách nhìn hai thứ kỳ lạ trên tay, nhịn không nói ra hai chữ “xấu xí”: “Việc ta đón Chúc Vân tan học đã lan truyền khắp tông rồi, Quỷ Thập Tam sẽ tìm ta trong mộng sao?”

Hạ Lan Hi: “Đâu có đơn giản vậy. Hôm nay ngươi mới bắt đầu, muốn Quỷ Thập Tam tin ngươi, chúng ta còn phải tốn công nữa.”