Đợi sau khi làm xong mọi chuyện, năm người ngồi vây quanh đống lửa trên bờ biển, tán gẫu không ít suy đoán về vị trí của Quỷ Thập Tam và mười hai tượng thần.
Trưởng Tôn Sách tuy chỉ học《 Lịch Sử Cửu Châu 》kém Hạ Lan Hi một chút, nhưng sau khi biết được đáy biển Hậu Hải có di tích của đạo viện Vạn Thú, bèn tích cực khích lệ mọi người tìm cơ hội cùng nhau xuống biển. Dù sao mọi người cũng đã dùng được phù Tránh Nước rồi, cho dù không tìm được tượng thần của đạo viện Vạn Thú, xuống đó chơi một chút cũng không tệ.
"Nói đến phù Tránh Nước," Thượng Quan Thận quay đầu nhìn về phía Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ, "Nghe nói phù Tránh Nước của hai người vẽ rất tệ hả?"
Hạ Lan Hi: "?"
Vì sao ngay cả sư huynh khóa trên bọn họ cũng biết chuyện này?!
Là ai? Rốt cuộc là ai đang rêu rao chuyện này khắp nơi vậy!
" phù Tránh Nước của ta và Tống Tầm đâu có tệ đâu, rõ ràng rất hữu dụng mà." Hạ Lan Hi bị khơi dậy ham muốn hơn thua kỳ quái, mở linh nang ra lật tung một hồi, "Không tin ta cho các ngươi xem."
Tống Huyền Cơ ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn vào trong linh nang, khẽ nhíu mày, còn chưa kịp đánh giá, Hạ Lan Hi như có cảm giác, thế là đánh đòn phủ đầu nói: "Này, linh nang của ta không hề lộn xộn đâu nha."
Đồ trong linh nang thật sự quá nhiều. Hạ Lan Hi đầu tiên là móc ra một đống phù Truyền Âm thường dùng nhất, sau đó là sách vở cùng bút mực giấy nghiên, tiếp theo là Bắc Trạc Thiên Quyền cùng một đóa hoa dại nhỏ màu lam không biết tên...
Thượng Quan Thận nhìn Hạ Lan Hi tiện tay đặt Bắc Trạc Thiên Quyền lên bờ cát, không khỏi hít vào một hơi. Nếu là hắn may mắn trở thành kiếm chủ của Bắc Trạc Thiên Quyền, e rằng chỉ hận không thể ngày ngày cung phụng danh kiếm truyền thế này.
Hạ Lan Hi khó khăn lắm mới tìm được một tấm phù Tránh Nước, đang muốn khoe với mọi người, bỗng nhiên ngửi thấy một tia mùi không đúng.
Bóng đêm thâm trầm, Hậu Hải tĩnh mịch mà sâu thẳm. Giữa biển trời, chỉ có đống lửa trên bờ cát là sáng rực, năm gương mặt khác nhau được ánh lửa chiếu rọi, Hạ Lan Hi chỉ nhìn thấy trong mắt Tống Huyền Cơ có sự cảnh giác giống mình.
Chúc Như Sương chú ý tới sự khác thường của hai người, hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Lan Hi rất khó hình dung cảm giác của mình, chỉ có thể căng tinh thần, hạ giọng nói: "Ta cảm thấy hình như có thứ gì đó đang rục rịch."
Thứ đó ẩn mình trong bóng đêm, tản ra hơi thở nặng nề mang theo uy áp, càng ngày càng gần, càng ngày càng đậm.
"Hình như ta cũng cảm thấy." Trưởng Tôn Sách thấp giọng nói, "Cảm giác này giống như lúc ở trong tháp Lãng Phong..."
Tống Huyền Cơ đột nhiên lên tiếng: "Kiếm."
Kiếm?
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Bắc Trạc Thiên Quyền.
Thanh thần kiếm từng thuộc về Hoán Trần Chân Quân này đang nằm im trên bờ cát, nhìn như tử khí nặng nề không hề có sinh khí, nhưng kiếm áp tỏa ra lại khiến Chúc Như Sương sắc mặt tái nhợt, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
"Nó muốn làm gì?" Trong giọng nói của Thượng Quan Thận mang theo kính sợ, "Thời Vũ?"
Hạ Lan Hi lắc đầu, tỏ vẻ y cũng không biết.
Bắc Trạc Thiên Quyền sau khi được y mang về Thái Hoa Tông vẫn luôn "ngủ say", vì sao đột nhiên lại có phản ứng?
Uy áp tích tụ đến cực hạn, trên thân kiếm Bắc Trạc Thiên Quyền bỗng nhiên xuất hiện một đường sáng trắng chói mắt, trong nháy mắt xua tan màn đêm u ám.
Trưởng Tôn Sách, Chúc Như Sương và Thượng Quan Thận đều bị ánh sáng chói mắt phải nhắm chặt hai mắt, chỉ có Hạ Lan Hi nhìn thấy trên thân kiếm trắng noãn không tì vết của Bắc Trạc Thiên Quyền, một chữ "Thẩm" như ẩn như hiện trong ánh sáng trắng.
... Thẩm? Thẩm Ngâm? Hoán Trần Chân Quân?
Chưa kịp để Hạ Lan Hi suy nghĩ kỹ, Bắc Trạc Thiên Quyền đột nhiên "đứng" thẳng lên, lao vυ't đi như một tia chớp, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nào nắm bắt được, thậm chí trong không khí còn không lưu lại chút tàn ảnh nào.
Hạ Lan Hi giật mình kinh hãi, mơ hồ nhớ được phương hướng Bắc Trạc Thiên Quyền lao đi, dường như là hướng...
"Chúc Vân!"
Hạ Lan Hi dùng tốc độ nhanh nhất đời mình rút Tái Tinh Nguyệt ra khỏi vỏ, cố gắng vẽ trận pháp bằng kiếm, tạo ra kết giới bảo vệ cho Chúc Như Sương giống như trước đây. Thế nhưng Bắc Trạc Thiên Quyền thật sự quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả y cũng không thể nắm chắc được. Y chỉ biết với uy lực và thần tính lúc này của Bắc Trạc Thiên Quyền, chỉ cần một kiếm nhẹ nhàng, Chúc Như Sương chắc chắn sẽ mất mạng!
Tim Hạ Lan Hi như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy, y dường như mất đi thính giác, trước mắt chỉ còn lại một màn ảnh câm lặng trôi chậm.
Y nhìn thấy trên xương quai xanh của Chúc Như Sương hiện lên hình dáng một đóa hoa Bỉ Ngạn màu máu, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Thượng Quan Thận, cũng nhìn thấy Vong Xuyên Tam Đồ và Đổ Thanh Thiên kịp thời chắn trước mặt Chúc Như Sương.
Ấn Bỉ Ngạn trên người Chúc Như Sương đã quá sâu, quá lâu, cho dù bản thân Chúc Như Sương có song tu với bản thân trong Phong Nguyệt Bảo Hạp, cũng chỉ có thể làm dịu đi chứ không thể nào loại bỏ tận gốc.
Chẳng lẽ đây chính là mục đích mà Quỷ Thập Tam bất chấp nguy cơ thất bại, cố tình dẫn dụ y tới tầng sáu tháp Lãng Phong?
Quỷ Thập Tam biết y có thể lấy được Bắc Trạc Thiên Quyền. Gã muốn lợi dụng Bắc Trạc Thiên Quyền, muốn lấy mạng Chúc Như Sương?
—— Thật đáng giận!
Ý thức được bản thân đang tức giận, Hạ Lan Hi ngược lại bình tĩnh hơn. Y nhìn thanh kiếm đang lao thẳng về phía Vong Xuyên Tam Đồ, ánh mắt giống như đang nhìn một linh thú nhỏ không nghe lời chủ, lén lút chạy ra ngoài gây chuyện.
Y trầm giọng nói: "Cút về cho ta!"
Bắc Trạc Thiên Quyền đột nhiên dừng lại, ánh sáng chói lọi trên thân kiếm biến mất trong nháy mắt, chữ "Thẩm" cũng theo đó biến mất.
Giống như ngày hôm đó ở tháp Lãng Phong, Bắc Trạc Thiên Quyền giống như ngọn nến bị dập tắt bởi cơn mưa lớn, sau đó rơi xuống bên chân Chúc Như Sương.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì mệnh lệnh của chủ nhân là "trở về".
Vì vậy, Bắc Trạc Thiên Quyền cẩn thận di chuyển, để lại một vệt dài như rắn bò trên mặt cát, run rẩy trở về bên cạnh chủ nhân. Sau đó, Vong Xuyên Tam Đồ cũng được Tống Huyền Cơ thu hồi, chỉ còn Đổ Thanh Thiên vẫn giữ nguyên hình dạng tấm chắn bảo vệ Chúc Như Sương.
Lúc này, Chúc Như Sương không thể chịu đựng nổi uy áp từ hai thanh thần kiếm cùng lúc ở khoảng cách gần như vậy. Hắn cúi đầu, nhìn dấu ấn trên xương quai xanh của mình, sau đó không chống đỡ nổi nữa, nhắm mắt lại ngã xuống.
"Chúc Vân!" Trưởng Tôn Sách kinh hô.
Hắn vội vàng chạy tới ôm lấy Chúc Như Sương đã ngất xỉu vào lòng. Ba người còn lại vây quanh, Thượng Quan Thận nhìn thấy máu tươi chảy ra từ khóe miệng Chúc Như Sương, lo lắng hỏi: "Như Sương không sao chứ?"
"Bị kiếm khí chấn thương," Tống Huyền Cơ nói, "Không sao."
Hạ Lan Hi cũng cho rằng thương thế của Chúc Như Sương không nghiêm trọng, nhưng nghe Tống Huyền Cơ nói vậy, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Thượng Quan Thận hơi hòa hoãn: "Sao tự dưng Bắc Trạc Thiên Quyền lại tấn công Như Sương?"
Hạ Lan Hi bình tĩnh nói: "Bởi vì Hoán Trần Chân Quân từng hạ tử lệnh cho Bắc Trạc Thiên Quyền—— gặp Bỉ Ngạn, tất phải tiêu diệt."
Thượng Quan Thận ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?"
Hạ Lan Hi đáp: "Ta đoán. Nhưng ta có thể cảm nhận được, ta đoán không sai."
Thượng Quan Thận nhìn Hạ Lan Hi, cảm thấy tiểu sư đệ hôm nay có chút khác thường, ngược lại rất giống với lúc trước kia, khi y còn chưa sử dụng nước ớt nói nhiều. Không chỉ Hạ Lan Hi, ngay cả Trưởng Tôn Sách cũng không nói nhiều như mọi khi, hơn nửa ngày rồi mà chẳng nói với bọn họ câu nào.
Chúc Như Sương không có thể chất đặc biệt như Trưởng Tôn Sách, bị kiếm áp của Bắc Trạc Thiên Quyền tấn công bất ngờ như vậy, ít nhất cũng phải hôn mê một đêm. Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đưa hắn về đạo viện Vô Tình, để hắn nghỉ ngơi cho tốt.
Hạ Lan Hi ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt say ngủ của bạn tốt, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng Bắc Trạc Thiên Quyền tấn công Chúc Như Sương.
Vong Xuyên Tam Đồ và Đổ Thanh Thiên chưa chắc đã có thể chống đỡ toàn bộ uy lực của Bắc Trạc Thiên Quyền. Nếu lúc đó y không lập tức bình tĩnh lại, ra lệnh cho Bắc Trạc Thiên Quyền dừng tay, e rằng người đang nằm trước mặt y lúc này chính là thi thể lạnh băng của Chúc Như Sương.
Hạ Lan Hi mặt không chút biểu cảm đứng dậy, y nói với Tống Huyền Cơ: "Chúng ta ra ngoài thôi."
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng. Tống Huyền Cơ đợi một lát, thấy Hạ Lan Hi không nói gì, bèn lên tiếng: "Vậy ngày mai gặp lại."
Hạ Lan Hi không đáp, chỉ im lặng nhìn Tống Huyền Cơ, vành mắt hơi đỏ lên.
Tống Huyền Cơ hỏi: "Buồn sao?"
Hạ Lan Hi đáp: "Chuyện này mà ngươi còn phải hỏi sao?!"
Tống Huyền Cơ suy nghĩ một chút, đưa tay ra: "Lại đây."
Hạ Lan Hi lùi lại một bước, không cho Tống Huyền Cơ chạm vào đầu mình: "Không cần xoa đầu."
Tống Huyền Cơ dừng động tác, lại hỏi: "Chơi trâm cài tóc không?"
Hạ Lan Hi vẫn lắc đầu: "Không chơi, bây giờ không muốn chơi."
Tống Huyền Cơ im lặng, không biết phải làm sao. Nhìn thấy vành mắt Hạ Lan Hi càng ngày càng đỏ, hắn đành thử hỏi: "Hay là song tu?"
Hạ Lan Hi kêu lên một tiếng, không biết là muốn khóc hay muốn cười: "Ta phục ngươi rồi đấy! Sao ngươi có thể từ xoa đầu, chơi trâm cài tóc mà nhảy thẳng tới song tu vậy hả? Là ôm! Ta muốn ôm!"
Tống Huyền Cơ có chút khó hiểu. Trong nhận thức của hắn, xoa đầu và chơi trâm cài tóc có thể an ủi người khác, còn ôm...
Hắn đã ôm Hạ Lan Hi rất nhiều lần, nhưng lại không biết ôm cũng có tác dụng an ủi, nhưng hắn vẫn gật đầu: "Được."
Hạ Lan Hi nào dám trông chờ Tống Huyền Cơ chủ động ôm mình. Nói thật, lúc nãy Tống Huyền Cơ muốn xoa đầu mà không nói một tiếng "đưa đầu đây" là y đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Y hít sâu một hơi, đang định nhào vào lòng mỹ nhân, không ngờ mỹ nhân lại nắm lấy cổ tay y trước, nhẹ nhàng kéo y vào lòng.
Chiều cao của y và Tống Huyền Cơ có chút chênh lệch, bị Tống Huyền Cơ ôm như vậy, cằm y vừa vặn đặt trên vai Tống Huyền Cơ. Tống Huyền Cơ đặt tay lên lưng y, nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."
Nước mắt Hạ Lan Hi lập tức tuôn rơi, nhỏ giọt trên vai Tống Huyền Cơ, vừa tự trách vừa áy náy nói: "Sao lại không liên quan đến ta? Bắc Trạc Thiên Quyền là do ta mang về, trên danh nghĩa nó chính là kiếm của ta! Nếu, nếu Chúc Vân chết dưới kiếm của Bắc Trạc Thiên Quyền, vậy chẳng khác nào ta gϊếŧ hắn! Tống Tầm, ta sợ quá..."
Tống Huyền Cơ nói: "Đừng sợ."
Hạ Lan Hi nói: "Không, ta muốn sợ!"
Tống Huyền Cơ: "... Cố chấp như vậy sao?"
Hạ Lan Hi lải nhải một hồi, trút hết nỗi lòng: "Đúng vậy, ta chính là kẻ cố chấp như vậy đấy! Trước khi song tu với ngươi, ta đã nói với ngươi là ta rất cố chấp, nếu ngươi không chấp nhận thì lúc ấy đừng song tu với ta, bây giờ hối hận thì đã muộn rồi!"
Tống Huyền Cơ: "...? Ngươi chưa từng nói."
Hạ Lan Hi: "Ta biết! Đừng để ý tới ta, ta đang nói nhảm đấy!"
Tống Huyền Cơ không nói gì nữa, mặc cho đồng phục của mình bị nước mắt Hạ Lan Hi làm ướt.
Hạ Lan Hi khóc lóc một hồi, cũng bình tĩnh lại, kiên định nói: "Ta không thể để bằng hữu của mình bị thương nữa... Ta không thể ngồi yên chờ Quỷ Thập Tam tới tìm. Những học trò bị Quỷ Thập Tam lựa chọn, ta phải tìm ra bọn họ!"
Tống Huyền Cơ: "Vẫn còn nói nhảm?"
Hạ Lan Hi: "Không nói nữa..."
"Ừm." Tống Huyền Cơ đáp, "Vậy chúng ta cùng đi."
Mặc dù Chúc Như Sương không có gì đáng ngại, nhưng Hạ Lan Hi vẫn quyết định ở lại phòng hắn một đêm, Tống Huyền Cơ cũng ở lại cùng y.
Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ thảo luận rất nhiều cách để trà trộn vào đạo viện thứ mười ba, chủ yếu là y nói, Tống Huyền Cơ nghe, sau đó hai người cùng nhau phủ quyết.
Lúc trời sắp sáng, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ nhìn nhau ——ba người bọn họ đều ở đây cả, ai gõ cửa giờ này? Chẳng lẽ là Tuyết Tuyết Đỗ?
Tống Huyền Cơ mở cửa, chỉ thấy Trưởng Tôn Sách đứng ở ngoài, vẻ mặt phờ phạc như thức trắng đêm, vừa nhìn thấy bọn họ liền nói: "Kế hoạch lần trước các ngươi nói, giả vờ để ta theo đuổi Chúc Vân nhưng không thành công ấy, ta đồng ý."
Hạ Lan Hi ngạc nhiên: "Ngươi không sợ thanh danh bị hủy, sau này không lấy được vợ sao?"
Trưởng Tôn Sách tuy lo lắng cho tương lai của bản thân, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Không lấy được vợ có thể bảo vệ được tính mạng cho Chúc Vân, cũng đáng ——có điều, lỡ như, ta nói lỡ như thôi nhé, nếu sau này thật sự không có cô nương nào đồng ý lấy ta, ba người các ngươi phải chịu trách nhiệm đấy."
Thấy Trưởng Tôn Sách đột nhiên sảng khoái như vậy, Hạ Lan Hi ngược lại có chút không yên tâm. Y đánh giá Trưởng Tôn Sách từ trên xuống dưới, do dự nói: "Ngươi? Một mình trà trộn vào đạo viện thứ mười ba? Ta sợ ngươi sẽ bị lừa đấy."
Trưởng Tôn Sách khinh thường nói: "Muốn lừa ta? Trừ khi Quỷ Thập Tam có thể vượt qua Hoán Trần Chân Quân, trở thành người mạnh nhất tam giới, có như vậy mới dụ dỗ được ta."
Hạ Lan Hi nhìn Tống Huyền Cơ, giọng điệu chắc chắn: "Tống Tầm, Trưởng Tôn Sách nhất định sẽ bị Quỷ Thập Tam lừa cho xem."
"Này!" Trưởng Tôn Sách phản đối.
Tống Huyền Cơ nói: "Chưa chắc hắn đã đi một mình."
Hạ Lan Hi: "Nhưng Bạch Quan Ninh nói, đạo viện thứ mười ba giảng bài hay tụ họp đều ở trong mộng."
Tống Huyền Cơ ngắn gọn: "Phép Cộng Mộng."
Hạ Lan Hi: "... Giống như Pháp Tướng Thiên Địa, là thuật pháp chúng ta chưa từng học sao?"
Tống Huyền Cơ: "Cho nên?"
Hạ Lan Hi: "Cho nên cứ quyết định như vậy đi! Đến lúc đó nếu như ngươi thật sự bị Quỷ Thập Tam triệu vào trong mộng, ta và Tống Tầm sẽ cùng ngươi đi vào giấc mộng."
Trưởng Tôn Sách: "Ta không cần các ngươi bảo vệ, các ngươi cứ trông Chúc Vân là được."
Hạ Lan Hi: "Được, vậy ta hỏi ngươi, nếu như chính thức gia nhập đạo viện thứ mười ba thì cần phải thi, mỗi môn còn cần phải đạt được thành tích cấp Giáp(A) trở lên, ngươi phải làm sao đây?"
Trưởng Tôn Sách: "Làm ơn nhất định phải đi vào giấc mộng cùng ta đấy."
Kế hoạch đã hình thành sơ bộ, cuối cùng chỉ còn lại một vấn đề mấu chốt nhất...
Lúc ở Thần Hồ Cư và tháp Lãng Phong, Trưởng Tôn Sách từng hai lần cùng bọn họ ngăn cản tượng thần Quỷ Thập Tam bị ô nhiễm, Quỷ Thập Tam dựa vào cái gì tin tưởng Trưởng Tôn Sách sẽ vì đạt được Chúc Như Sương mà không tiếc phản bội đạo viện và đạo hữu của mình chứ?
Tình cảm thắm thiết, thật sự có thể diễn xuất sao?
"Chắc là được." Trưởng Tôn Sách không chắc chắn nói: "Ngày mai ta hỏi Bạch Duy, thích một người trông như thế nào."
Hạ Lan Hi không cần nghĩ ngợi: "Ngươi hỏi hắn có ích lợi gì, trong lòng hắn toàn là bài tập, thà ngươi hỏi ta đi."
"Dù Bạch Duy có thích học tập thế nào cũng là đệ tử của đạo Hợp Hoan." Trưởng Tôn Sách ghét bỏ đánh giá Hạ Lan Hi: "Một kẻ đạo Vô Tình như ngươi thì biết cái gì? Ngươi biết cái gì."