Mưa vẫn rơi, dù không còn nặng hạt như trước, nhưng xem ra trong thời gian ngắn cũng sẽ không tạnh.
Bạch Nguyệt ngồi trong xe xem điện thoại. Xe đột ngột phanh gấp rồi dừng lại, cô vịn vào lưng ghế trước, hỏi tài xế: "Sao vậy ạ?"
Chú tài xế ái ngại nói: "Phía trước có một chiếc xe chặn đường ạ."
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên, phía trước có một chiếc xe đang chắn ngang giữa đường, chặn mất lối đi của họ.
Có người mở cửa ghế lái, che một chiếc ô đen bước xuống xe.
Nam sinh có vóc dáng cao ráo mặc đồng phục tông đen chủ đạo, sơ mi trắng, áo khoác vest, quần tây đen, càng tôn lên vóc dáng cao ráo của cậu ta. Giữa tiết trời âm u này, hạt mưa rơi xuống ngược lại trở thành nền cho cậu ta, đúng là một quý công tử trời sinh.
Kỳ Tiêu che ô đi tới từ trong mưa, cậu ta đi thẳng đến bên xe, gương mặt tươi cười, gõ gõ vào cửa kính.
Chú tài xế cảm nhận được người tới không có ý tốt, bèn nói: "Tiểu thư, để tôi liên lạc với Bạch tiên sinh nhé."
"Không cần đâu." Bạch Nguyệt hạ cửa kính xe xuống, tiếng mưa vọng vào, hơi nước cũng theo chiều gió len nhẹ vào trong. Cô mỉm cười với người bên ngoài: "Bạn học Kỳ Tiêu, thật trùng hợp nha."
Kỳ Tiêu cười một tiếng: "Bạn học Bạch Nguyệt, tôi cố ý đợi cậu ở đây."
Nhà họ Kỳ và nhà họ Bạch không cùng hướng, họ không thể nào đi chung đường. Kỳ Tiêu biết đây là con đường Bạch Nguyệt bắt buộc phải đi qua để về nhà, cậu ta cũng biết Bạch Nguyệt ngồi xe nào, chặn cô ở đây chắc chắn không sai.
Chỉ là Kỳ Tiêu không ngờ Bạch Nguyệt lại về muộn thế, cậu ta đã đợi ở đây gần một tiếng đồng hồ rồi.
Bạch Nguyệt nghi hoặc: "Mưa lớn thế này, cậu đợi tôi ở đây là có chuyện gì quan trọng sao?"
Kỳ Tiêu mỉm cười: "Chúng ta đều là người hiểu chuyện, không cần lãng phí thời gian giả ngốc nữa đâu nhỉ? Bạch Nguyệt, chuyện cậu làm hôm nay khiến tôi rất không vui."
Bạch Nguyệt càng tỏ ra kỳ quặc hơn, cô ngây thơ chớp mắt, hơi mưa làm ướt hàng mi, ánh lên trong đôi mắt đen long lanh như nước hồ thu của cô, toát lên vẻ ngây thơ trong sáng khó tả: "Hôm nay tôi có làm gì khiến cậu không vui sao?"
Nụ cười giả tạo trên mặt Kỳ Tiêu sắp không giữ nổi nữa.
Bạch Nguyệt như nhớ ra điều gì, cô tỏ vẻ chợt hiểu ra: "Là vì bức tranh kia sao?"
Kỳ Tiêu: "Xem ra cậu vẫn có não đấy chứ."
Bạch Nguyệt ngượng ngùng cười: "Bạn học Kỳ Tiêu, tôi không trách cậu, hy vọng cậu cũng đừng bận tâm. Vì chút chuyện nhỏ này mà còn phiền cậu phải đến xin lỗi thì đúng là chuyện bé xé ra to rồi."
Kỳ Tiêu: "...Cậu đang nói gì thế?"
Bạch Nguyệt: "Chẳng lẽ cậu không phải vì vô tình làm hỏng tranh của tôi, nên mới đến tìm tôi xin lỗi à?"
Cô lại tỏ vẻ đáng thương nói: "Vậy chắc không phải vì tôi vô tình làm hỏng tranh của Thu Thu, nên cậu muốn đến tìm tôi tính sổ đâu nhỉ? Cậu đã xin lỗi tôi rồi, tôi không chấp nhặt, vậy tôi cũng xin lỗi Thu Thu rồi, cậu ấy cũng sẽ không chấp nhặt đâu, phải không?"
Ánh mắt Kỳ Tiêu hơi tối lại, nụ cười nơi khóe môi cũng lạnh đi. Trên người chàng trai trẻ này đột nhiên toát ra vài phần nguy hiểm: "Bạch Nguyệt, tôi không kiên nhẫn lắm đâu, không định diễn kịch cùng cậu, cũng không định lãng phí thời gian cho cậu. Nhưng nếu cậu động vào người tôi muốn bảo vệ, vậy thì là chuyện khác."
Lời này, có thể nói là một lời cảnh cáo trắng trợn.
Bạch Nguyệt cong cong mày mắt, ý cười rạng rỡ, "Cậu quả nhiên vẫn canh cánh chuyện bức tranh kia. Nếu cậu không vô tình đυ.ng phải tôi, tôi đã không ngừng vẽ sớm rồi, biết đâu tôi đã không đi qua chỗ các cậu sớm như thế, vậy thì tôi đã không vô tình làm hỏng tranh của Bạch Thu Thu rồi, cậu nói xem?"
Kỳ Tiêu lại nhất thời không đáp lời được, một lát sau, cậu ta nhếch môi, bật ra một tiếng cười khẽ không rõ ý vị.
Ngụ ý của Bạch Nguyệt, chẳng qua là đang nói rắc rối của Bạch Thu Thu đều là do cậu ta gây ra.
Nếu cậu ta không nhúng tay vào, thì tự nhiên cô có thể sống yên ổn với Bạch Thu Thu.
Cho nên Kỳ Tiêu bây giờ, trong mắt cô chẳng khác nào một tên hề diễn trò vậy.
Gió làm lệch hướng hạt mưa, nước mưa rơi xuống bờ vai cậu ta.
Bạch Nguyệt đưa tay, đưa một gói khăn giấy đến trước mặt cậu ta, thân thiện nói: "Bạn học Kỳ Tiêu, lau đi, đừng để bị cảm lạnh."
Kỳ Tiêu còn chẳng thèm liếc mắt nhìn, cậu ta không quan tâm gió mưa, trên mặt lại nở nụ cười giả tạo, "Bạch Nguyệt, nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay."
Cậu ta xoay người rời đi, lên xe, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn mưa.
Bạch Nguyệt đóng cửa sổ lại, cúi đầu bấm điện thoại.
Chú tài xế phía trước lo lắng nói: "Tiểu thư, chuyện hôm nay thật sự không nói cho Bạch tiên sinh biết ạ?"
Chú ấy cũng từng nghe danh Kỳ Tiêu, vị thiếu gia nhà giàu này chẳng phải người tốt tính gì đâu.
"Thời gian của ba quý giá như vậy, không nên lãng phí vào mấy chuyện vặt vãnh này." Bạch Nguyệt bình tĩnh nói, rồi bấm một dãy số, cô áp điện thoại lên tai: "Alo, 110 phải không ạ? Xin chào, tôi muốn tố giác một việc, có người vị thành niên lái xe không bằng lái."
Chú tài xế phía trước: "..."
Thật sự là vì vẻ ngoài của Bạch Nguyệt trông quá dịu dàng hiền thục, khiến người ta bất giác cho rằng cô gái này dễ bắt nạt như quả hồng mềm, nhưng là con gái ruột của Bạch Nhiễm, sao cô có thể thật sự vô hại như vẻ bề ngoài được chứ?
Bạch Thu Thu vẫn canh cánh trong lòng chuyện Bạch Nguyệt phá hỏng bức tranh của mình, nên vừa thấy Bạch Nguyệt về đến nhà, cô ta liền không nhịn được chất vấn: "Cô cố ý đúng không?"
Bạch Nhiễm vừa tự tay gọt một đĩa trái cây từ bếp ra, vừa bước ra đã nghe thấy lời của Bạch Thu Thu, ông hỏi: "Sao thế?"
Bạch Thu Thu tức giận nói: "Bạch Nguyệt làm hỏng bức tranh con đã dồn hết tâm huyết để vẽ rồi!"
Bạch Nhiễm nhìn sang Bạch Nguyệt: "Có chuyện này sao?"
Bạch Nguyệt gật đầu: "Có ạ."
Bạch Nhiễm thở dài: "Nguyệt Nguyệt, làm sai thì phải sao?"
Thái độ của Bạch Nguyệt rất tốt, cô nói với Bạch Thu Thu: "Xin lỗi cậu, là lỗi của tôi, đã làm lãng phí tâm huyết của cậu."
Bạch Thu Thu rõ ràng không chấp nhận: "Nếu xin lỗi mà có ích thì thế giới này cần cảnh sát làm gì? Cậu xin lỗi thì đền được bức tranh cho tôi chắc?"
"Cậu nói rất có lý." Bạch Nguyệt tỏ vẻ áy náy, sau đó lại buồn bã nói: "Giá mà lúc bạn học Kỳ Tiêu làm hỏng tranh của tôi, cậu ấy cũng nghe được những lời này của cậu thì tốt biết mấy."
Bạch Thu Thu như mắc nghẹn ở cổ.
Một câu nói của Bạch Nguyệt chứa đựng rất nhiều thông tin, nhưng Bạch Nhiễm lại tỏ ra như không hề nhận ra điều gì, ôn hòa cười nói: "Được rồi, Nguyệt Nguyệt cũng xin lỗi rồi, Thu Thu, con đừng bận tâm nữa."
Bạch Thu Thu nghiến răng, cô ta biết ngay mà, trong cái nhà này chẳng có ai bênh vực cô ta cả!
Sáng sớm hôm sau, Bạch Thu Thu cũng không thèm ngồi ăn cùng bàn với Bạch Nguyệt, cô ta chỉ mang theo bữa sáng dì Ngô làm rồi ra ngoài. Nhưng lạ là, mọi khi cô ta vừa tới cổng trường là đã thấy Kỳ Tiêu đứng đó đợi mình.
Nhưng hôm nay mãi đến khi cô ta đi tới cửa lớp học, vẫn không thấy bóng dáng Kỳ Tiêu đâu.
Cậu ta không đến trường à?
Bạch Thu Thu đi về chỗ ngồi với tâm trạng không vui, vừa đặt cặp sách xuống đã nghe thấy người ngồi bàn trên kinh ngạc kêu lên.
Thư Phù: "Cái gì, cậu nói trùm trường vào đồn cảnh sát rồi!?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó.
Hồ Ấu trịnh trọng gật đầu: "Em rể của chị họ của cháu trai dì Hai tớ làm ở đồn cảnh sát đó, tin tức của họ chắc chắn là thật!"
Bạch Thu Thu ngây người một lúc lâu, rồi lao tới hỏi: "Các cậu nói thật đó hả?"
Ngày thường Bạch Thu Thu coi thường mấy nữ sinh hư hỏng như Hồ Ấu và Thư Phù, giờ lại chủ động đến bắt chuyện với họ.
Nhưng nể mặt trùm trường, Hồ Ấu vẫn trả lời: "Bịa đặt là phạm pháp, tôi nói đương nhiên là thật rồi."
Ở phía khác, Bạch Nguyệt cũng vừa bước vào lớp. Cô ngồi vào chỗ của mình, lấy sách vở trong cặp ra đặt lên bàn.
Lớp trưởng học tập tò mò hỏi: "Cậu biết tin Kỳ Tiêu bị đưa vào đồn cảnh sát chưa?"
Bạch Nguyệt sững người, rồi kinh ngạc lấy tay che miệng: "Bạn học Kỳ Tiêu vào đồn cảnh sát á? Sao lại thế?"
Cái bộ dạng này của cô, đâu có giống người biết chuyện chút nào đâu?