Chinh Phục Thiếu Niên Cố Chấp

Chương 20: Chụp ảnh gia đình

Kỳ Tiêu nổi tiếng là kẻ coi trời bằng vung, cậu ta làm việc tùy hứng, không chút kiêng dè. Cộng thêm gia thế của cậu ta quả thực nổi bật hơn hẳn so với đám người này, nên ai nấy đều rất e dè cậu ta, ngày thường càng không dám đắc tội.

Tin tức cậu ta bị đưa vào đồn công an vừa lộ ra, chỉ trong thời gian ngắn đã lan truyền khắp toàn trường.

Giáo viên trong trường thì không mấy lo lắng, nhưng Bạch Thu Thu lại sốt ruột vô cùng. Cô ta bỏ cả tiết học, vội vàng rời khỏi trường, đoán chừng là đến đồn công an tìm người.

Ngày hôm đó, lớp học vắng một Kỳ Tiêu, lại vắng thêm một Bạch Thu Thu, Bạch Nguyệt cảm thấy không khí trong lớp cũng trong lành hơn hẳn.

Vắng bóng Kỳ Tiêu hống hách ngang ngược, ngay cả giáo viên đứng lớp cũng cảm thấy việc dạy học thoải mái hơn hẳn.

Tuy nhiên, sau khi tan học hôm nay, Bạch Nguyệt vừa bước ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy Bạch Nhiễm đang đợi ở bên ngoài.

Bạch Nhiễm dáng người cao ráo, mặc âu phục giày da, trông vô cùng chỉn chu, nhưng gương mặt ông lại tươi cười, khí chất ôn hòa. Ngay cả những nữ sinh trẻ tuổi đi ngang qua cũng không kìm được mà liếc nhìn thêm vài lần.

Ông quả thực rất phù hợp với hình mẫu bạn đời lý tưởng trong lòng phái nữ.

Dù hơi bất ngờ, Bạch Nguyệt vẫn mỉm cười bước tới: "Ba, sao hôm nay ba lại đến ạ?"

Bạch Nhiễm đáp: "Mẹ con muốn đi chụp ảnh gia đình."

Bạch Nguyệt nhìn về phía chiếc xe đang đậu gần đó.

Thời Tố đang ngồi trong xe, ôm một bịch kẹo. Thấy Bạch Nguyệt nhìn sang, bà cong cong mày mắt, vui vẻ vẫy tay.

Trông bà quá trẻ trung, thật sự không thể nhận ra bà đã có một cô con gái lớn bằng Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt lên xe, Thời Tố liền dúi bịch kẹo vào tay cô: "Nguyệt Nguyệt, ăn cái này đi."

Bạch Nguyệt nói một tiếng "Cảm ơn", rồi tò mò hỏi: "Mẹ nhớ con rồi ạ?"

Bạch Nguyệt phải dậy sớm đi học, còn Thời Tố lại có thói quen ngủ nướng. Đối với Thời Tố, sau mỗi giấc ngủ tỉnh dậy, bà sẽ quên rất nhiều thứ, vì vậy Bạch Nguyệt thường xuyên phải tự giới thiệu lại mình.

Thời Tố lấy điện thoại ra, cười nói: "Mẹ có ảnh của Nguyệt Nguyệt."

Quả nhiên, hình nền điện thoại của bà chính là ảnh của Bạch Nguyệt. Chỉ có điều người chụp ảnh khá tùy tiện, bức ảnh này cũng là một khoảnh khắc chụp vội lúc Bạch Nguyệt đang trồng hoa. May mà Bạch Nguyệt không xấu, nhan sắc vẫn "cân" được kiểu chụp này.

Nếu Bạch Nguyệt nhớ không lầm, bức ảnh trên điện thoại của Thời Tố vốn là ảnh cưới của bà và Bạch Nhiễm.

Bạch Nguyệt nhìn về phía trước.

Bạch Nhiễm đang lái xe mỉm cười nói: "Mẹ con nói sợ quên mất con, nên nhất quyết đòi lưu ảnh của con lại, như vậy mỗi ngày tỉnh dậy mẹ sẽ nhận ra con ngay."

Dù Bạch Nhiễm nói câu này với nụ cười trên môi, Bạch Nguyệt lại không hiểu sao cảm nhận được một luồng oán khí rất đậm đặc.

Thời Tố nắm lấy tay Bạch Nguyệt, nụ cười rạng rỡ: "Chúng ta cùng đi chụp ảnh gia đình, mỗi ngày mẹ đều xem ảnh, sẽ không quên con nữa."

Bạch Nguyệt cũng mỉm cười đáp lại. Về chuyện chụp ảnh gia đình, Bạch Nhiễm không nhắc đến Bạch Thu Thu, Bạch Nguyệt đương nhiên cũng đủ thông minh để không đề cập đến.

Đã bảy rưỡi tối.

Khi thiếu niên lại một lần nữa cầm sách đi ngang qua tủ kính trưng bày, tiếng chuông cửa vang lên, cậu quay đầu nhìn lại.

Ông cụ vừa gặm bánh kếp vừa bước vào, nói giọng không rõ ràng: "Đừng nhìn nữa, là ông đây. Con bé đó hôm nay chắc không đến đâu."

Kỳ Vọng thu hồi ánh mắt, nhấc tay đặt sách lên giá, giọng điệu thờ ơ: "Cháu không quan tâm chuyện đó."

Ông cụ "chậc" một tiếng: "Chẳng biết là ai cứ nhìn ra ngoài mãi."

Kỳ Vọng buông tay xuống, lặng lẽ đi đến một góc ngồi xuống, cậu cầm bút lên làm bài tập.

Ông cụ lại nói: "Bài tập hôm nay mà cũng kéo dài lâu thế vẫn chưa làm xong, dạo này học hành sa sút rồi à?"

Kỳ Vọng: "Không có."

"Nói về học hành thì cháu có kinh nghiệm hơn ông, nhưng nói về chuyện nam nữ thì ông lại có kinh nghiệm hơn cháu." Ông cụ đặt phần bánh kếp còn lại được gói trong túi lên bàn, nói giọng hả hê: "Cháu miệng lưỡi cứng rắn như vậy, ông đoán con bé không chỉ hôm nay không đến, mà sau này cũng sẽ không đến nữa đâu. Nào, ăn chút gì ngon ngon cho ấm bụng đi."

Bút của Kỳ Vọng dừng lại.

Sáng thứ Bảy, tin trong nhóm lớp cứ nhảy liên tục, bọn họ bàn tán không gì khác ngoài chuyện của Kỳ Tiêu, có người thạo tin nói Kỳ Tiêu đã được "vớt" ra rồi.

Bạch Nguyệt không hề thấy lạ về chuyện này, lúc cô từ trên lầu đi xuống, vừa hay nhìn thấy Bạch Nhiễm đang dạy dỗ Bạch Thu Thu.

"Chuyện của Kỳ Tiêu tự nhiên sẽ có người nhà họ Kỳ lo liệu, con không cần phải xía vào, là con gái mà đêm không về nhà càng làm người ta lo lắng hơn."

Bạch Nhiễm nói là lo lắng, nhưng cũng chẳng thấy ông ra ngoài tìm người.

Bạch Thu Thu không đáp lời, vì cô ta biết mình không được chào đón ở cái nhà này, nói gì cũng vô ích.

Bạch Nhiễm nhìn thấy Bạch Nguyệt đi xuống lầu, trên người cô còn đeo túi xách, ông hỏi: "Nguyệt Nguyệt, con định ra ngoài à?"

"Vâng, thời tiết hôm nay đẹp lắm, con ra ngoài đi dạo một chút."

Bạch Nhiễm dặn một câu: "Chú ý an toàn."

Bạch Nguyệt "Vâng" một tiếng, đối diện với Bạch Thu Thu đang nhìn sang, cô nở một nụ cười thân thiện.

Bạch Thu Thu khẽ "hừ" một tiếng, như một chú mèo con chỉ muốn giơ vuốt ra.

Nếu là trong mắt Kỳ Tiêu, bộ dạng này của cô ta có lẽ rất đáng yêu, tiếc là ở đây không có Kỳ Tiêu.