Gậy Ông Đập Lưng Ông

Chương 23: Cơ hội hiếm có

Edit: Libra

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Diệp Thanh Lan thực ra không hề tin tưởng rằng thằng nhóc này có thể tạo được cơ hội gì, chỉ cần không làm loạn hoặc không nói những điều không nên nói với Liên Nhạc đã là may mắn lắm rồi.

Bây giờ Diệp Thanh Lan cảm thấy chỉ cần nói một câu, cũng giống như đang tự đào hố chôn mình.

Liên Nhạc dẫn Diệp Thanh Huyền đến bãi biển chơi, ban đầu cũng chỉ là tranh thủ nghỉ dưỡng, ăn xong bữa trưa thì ngủ một tiếng, sau đó dẫn Diệp Thanh Lan và Diệp Thanh Huyền vẫn còn hưng phấn đi đánh bóng chuyền.

Kể từ khi buộc phải chạy bộ đến trường, Diệp Thanh Lan luôn rất quy củ rèn luyện sức khỏe, nhưng gần đây do nghỉ hè, lại bận chuẩn bị cho cuộc thi, đã mấy ngày rồi cậu không vận động, nên xương cốt có hơi mềm nhũn ra.

Nhưng giữa trưa như vậy, thực sự không thích hợp để vận động.

Trên bãi biển người rất đông, Diệp Thanh Lan đầu tiên đánh một trận với Diệp Thanh Huyền, cậu đánh cho tên nhóc này thua thảm bại rồi vui vẻ đi tìm đồ uống, sau đó đổi cho Liên Nhạc lên chơi tiếp.

Liên Nhạc đợi cậu rời đi, ôm bóng đi qua đưa cho Diệp Thanh Huyền: "Có phát hiện gì không?"

"Trước đây khi gặp anh ta, em đã cảm thấy anh ta nói chuyện rất giống với anh của em, bây giờ em vẫn có cảm giác đó. Ngoài điều này, đôi khi ánh mắt của anh ta cũng rất giống anh em, không còn gì nữa."

"Thói quen sinh hoạt thì sao?"

"Chúng ta ở cùng nhau chưa lâu, vẫn chưa nhìn ra."

“Anh luôn cảm thấy trong sâu thẳm tâm hồn, cậu ta và anh của em là một người."

Diệp Thanh Huyền ngừng lại một chút, ném bóng về phía đối diện khiến bóng đập xuống bãi cát, muốn nói lại có chút khó mở lời, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, vẫn cẩn thận nói: "Anh, Diệp Thanh Lan mới mười tám tuổi, nhỏ hơn anh em đến mười tuổi, trên đời này có nhiều người giống nhau lắm, dù có giống đến đâu, anh ta cũng không phải."

"Anh biết, chỉ là cảm giác có thứ gì đó rất mông lung, làm rõ thì mới yên tâm được."

"Tùy anh vậy, dù sao em cũng đã khuyên anh hai năm rồi, dù em là em trai của anh ấy mà em còn khuyên anh đừng thích anh ấy, anh vẫn không nghe, em cũng không còn cách nào."

"Anh luôn thấy hy vọng khi sắp từ bỏ, vì vậy không bao giờ thoát ra được." Liên Nhạc tự giễu cười một tiếng: "Năm xưa sau khi em ấy chết, anh gần như đã tuyệt vọng, cuối cùng em nói với anh rằng em ấy đã nói nếu có kiếp sau, em ấy sẽ thích anh, chứ không phải Phàn Vũ. Anh lại bắt đầu mong đợi, bắt đầu giống như phát điên nghĩ rằng có thể sẽ có kiếp sau, anh thậm chí đã đến chùa cầu Phật. Sau đó anh nghĩ thông suốt rằng chuyện đó là không thể, dần dần cũng không còn nghĩ đến nữa. Nhưng bây giờ, xuất hiện một người giống hệt em ấy, ngay cả tên cũng giống nhau, anh gần như nghĩ đó chính là em ấy, trong lòng sao có thể không có chút mong chờ nào."

"Anh, nếu anh cảm thấy có thể tìm thấy chút sự an ủi từ Diệp Thanh Lan, thì hãy coi anh ta như anh của em, thì có sao? Con người đều ích kỷ, em hy vọng anh hạnh phúc, hy vọng anh có thể sống trong hiện tại."

"Anh cũng muốn như vậy, nhưng cậu ta mãi mãi không phải là anh của em, không thể thay thế vị trí của anh em trong lòng anh."

Diệp Thanh Huyền cũng không còn cách nào, thở dài đi đến phía đối diện nhặt bóng, ném về phía Liên Nhạc.

Bãi biển ngày càng nóng, khi Diệp Thanh Lan ôm ba quả dừa trở về, hai người đã chơi đến mồ hôi nhễ nhại, Liên Nhạc đã cởϊ áσ phông, chỉ mặc một chiếc quần bơi, mồ hôi trên người dưới ánh nắng như thể đang phát sáng.

Thân hình thật sự không phải dạng vừa.

Diệp Thanh Lan ngồi dưới ô, chống cằm nhìn Liên Nhạc, càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này thật sự hấp dẫn một cách kỳ lạ.

Hắn không đánh quá mạnh, chạy tới chạy lui để phối hợp với Diệp Thanh Huyền, không để bóng rơi xuống đất. Cuối cùng nghỉ một hiệp, khi nhìn về phía Diệp Thanh Lan, ánh mắt từ dịu dàng chuyển thành sắc bén, dừng lại vài giây rồi đi về phía khu vực nghỉ ngơi.

"Dừa." Diệp Thanh Lan đưa lên cho hắn: "Anh, cơ bụng của anh rất đẹp."

Liên Nhạc cúi đầu nhìn một cái vào bụng mình, nhíu mày ngồi xuống bên cạnh cậu: "Cậu chê mắt mình dùng đủ lâu rồi sao?"

"Tại sao Diệp Thanh Huyền không sống cùng anh?" Diệp Thanh Lan ho một tiếng quay đầu đi, hút nước dừa đồng thời ra hiệu bằng tay với Diệp Thanh Huyền.

“Tôi sống ở nơi cách trường của em ấy quá xa, không tiện cho việc đi học, em ấy sống trong biệt thự bên cạnh trường.”

“Ôi.” Diệp Thanh Lan suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Có phải là nơi trước đây Diệp Thanh Lan sống không?”

Diệp Thanh Huyền ôm bóng chạy tới, ôm lấy dừa bắt đầu hút nước, sau khi hút vài ngụm để lấy lại sức, vừa thở hổn hển vừa nói: “Trước đây tôi sống ở bên đường vòng thành, sau khi anh tôi chết, tôi muốn bán nhà để tránh cho những người họ hàng phiền phức của gia đình tôi đến quấy rối, nhưng không bán được.”

“Bán ư!” Diệp Thanh Lan đột ngột ngồi dậy: “Nhất định không được bán!”

“Tại sao?”

Diệp Thanh Lan trong lòng chợt nhói lên, tự mắng mình: “Đó là nhà của anh trai nhóc, nhóc không giữ lại làm kỷ niệm sao?”

“Giữ lại thì lại buồn, vẫn nên tìm cơ hội bán đi thôi.”

Diệp Thanh Lan cúi đầu cào cào vỏ dừa trong tay, đến mức gần như cắn nát mới ngẩng đầu lên cười ha hả một chút.

Những thứ mà Phan Vũ tìm không ra vẫn còn giấu trong nhà, làm sao có thể bán được?

Nếu thật sự bị thằng nhóc này bán đi, thì những thứ đó sẽ không bao giờ tìm lại được, cần phải tìm một thời điểm thích hợp để đi lấy những thứ bên trong ra.

Uống xong, Diệp Thanh Lan cùng Liên Nhạc đánh một hồi, phải nói là cậu bị Liên Nhạc ngược một hồi, sau đó từng người đi bơi, tới khi mặt trời sắp lặn mới dọn dẹp trở về nhà.

Buổi tối, Diệp Thanh Lan dự định dành thời gian để luyện tập, nhưng khi ngồi ở trên ban công thì bắt đầu cảm thấy mệt rã rời, hôm nay lượng vận động quá nhiều.

Vừa định đi tắm rửa rồi ngủ cho xong, điện thoại trên giường đột nhiên rung lên hai cái.

Là tin nhắn, do Liên Nhạc gửi đến.

“Đến phòng tôi.”

Đi tới phòng hắn làm gì?

Dù sao thì Diệp Thanh Lan cũng rất muốn. Hai người đàn ông ở chung một phòng, chắc chắn cũng phải nảy sinh chút cảm xúc.

Mặc dù hôm nay Diệp Thanh Lan rất mệt, nhưng nghĩ đến việc được ở riêng với Liên Nhạc, lập tức tràn đầy sức sống.

Giữa phòng của Liên Nhạc và Diệp Thanh Lan có một phòng ngăn cách, Diệp Thanh Lan đến cửa, phát hiện cửa mở hé.

“Đợi tôi à?”

Diệp Thanh Lan gõ gõ cửa, thấy không ai trả lời, bèn đẩy cửa đi vào.

Cách bài trí trong phòng giống nhau, nhưng phòng của Liên Nhạc có một mùi hương khác, mùi hương thuộc về Liên Nhạc, rất dễ chịu.

Trong phòng tắm hình như có tiếng nước, Diệp Thanh Lan tiến lại gần, nhìn thấy thân hình của Liên Nhạc qua cửa kính mờ.

Lại một lần nữa cảm thán thân hình của Liên Nhạc thật sự quá tuyệt, thì bỗng nhiên cửa phòng ngủ phát ra tiếng “cạch” rồi khóa lại.

Diệp Thanh Lan: “…….”

Chết tiệt, thằng nhóc Diệp Thanh Huyền này!

Nhân lúc Liên Nhạc chưa phát hiện, Diệp Thanh Lan vội vàng chạy lại, áp sát cửa nhỏ giọng nói: “Mở cửa, nhóc muốn anh bị Liên Nhạc chém thành từng mảnh à?”

“Tôi khó khăn lắm mới hỏi quản gia xin được chìa khóa, không mở. Cơ hội đã chuẩn bị cho anh, thành hay không thì xem anh thôi.” Diệp Thanh Huyền cười nói: “Tôi nói với anh, nếu anh giả vờ giống anh tôi một chút, Liên Nhạc chắc chắn không thể từ chối.”

“Nói cái gì vậy, nhanh mở cửa đi!”

Diệp Thanh Huyền vừa hát vừa đi xa, Diệp Thanh Lan xoay xoay ổ khóa, không nhúc nhích.

Âm thanh nước trong phòng tắm rất đúng lúc ngừng lại, ổ khóa xoay một cái, cửa kính mờ từ bên trong được kéo ra, một cái chân thon dài khỏe khoắn bước ra trước.

Tiếp theo là thân hình Liên Nhạc còn đang nhỏ nước, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Diệp Thanh Lan quay người dựa vào cửa, cả người cứng đờ, nắm chặt tay phòng ngừa Liên Nhạc trực tiếp ra tay.

Mặc dù tình thế không có lợi cho mình, nhưng cơ hội khó có được. Hai lần trước Liên Nhạc đều ở trong trạng thái không thể tự chủ, nếu có thể thêm một lần nữa, trong trạng thái tỉnh táo, biết đâu, mối quan hệ còn có thể tiến thêm một bước.

Nói làm là làm, dù sao cũng chết, ăn vào miệng rồi chết, cũng không uổng.