Gậy Ông Đập Lưng Ông

Chương 22: Ánh nắng, bãi biển và em rể

Edit: Libra

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

“Tên nhóc con này!” Diệp Thanh Lan không thể chịu đựng được nữa, lầm bầm ngồi xuống đối diện với họ, nói với giọng lạnh lùng: “Liên tổng, anh chiều chuộng nhóc con đó như vậy, sẽ dễ làm hư trẻ con lắm.”

Diệp Thanh Huyền bĩu môi hừ hừ hai tiếng: “Khỏi phải lo!”

Liên Nhạc mỉm cười dịu dàng, vuốt sau đầu nhóc rồi đáp lại Diệp Thanh Lan: “Đây là em rể tôi.”

Em rể?

Thật là châm biếm!

Mẹ kiếp, bao giờ thì tôi trở thành vợ của anh vậy!

“Ha ha.” Ngàn lời chỉ có thể chuyển thành một tiếng cười lạnh.

“Có gì buồn cười?” Liên Nhạc lại gắp cho Diệp Thanh Huyền một ít đồ ăn: “Tôi không thể có em rể sao?”

Diệp Thanh Lan nhìn nhóc con đối diện: “Không, chỉ là cảm thán một câu, em rể của Liên tổng thật sự rất ‘đáng yêu’!”

Em rể cái quái gì, Liên Nhạc không biết đang bán thuốc gì*, tự dưng gọi cậu ra bãi biển để gặp em rể của hắn.

(* Lấy từ tục ngữ “Trong hồ lô không biết bán thuốc gì” ý chỉ tâm cơ khó lường, cố ra vẻ thần bí.)

Diệp Thanh Lan cúi đầu ăn mấy miếng cơm trắng, một lát sau, bỗng dưng trong đầu có một suy đoán đáng sợ.

Từ khi chuyển vào nhà Liên Nhạc, dường như đã không ổn rồi.

Trước đây tưởng rằng sau một đêm phong lưu, Liên Nhạc có chút thay đổi, sẵn lòng để người bên cạnh rồi từ từ làm quen, giờ Diệp Thanh Lan mới chợt nhận ra, có lẽ mình đã rơi vào bẫy của Liên Nhạc.

Đi ra bãi biển cùng Diệp Thanh Huyền, mang theo cậu làm gì?

Tất nhiên là vì ở đây có Diệp Thanh Huyền, người đã sống cùng cậu suốt 10 năm, nếu hỏi trên thế giới này còn ai hiểu cậu, chỉ có thể là tên nhóc này.

Ở bãi biển hai ngày, biết đâu Diệp Thanh Huyền có thể nhận ra điều gì.

Gần đây Liên Nhạc thỉnh thoảng gần gũi, thỉnh thoảng lại xa cách, ánh mắt luôn rất phức tạp, Diệp Thanh Lan đang bận rộn với cuộc thi, nên không để ý tới những điều này, giờ nghĩ lại, thật sự thấy sợ hãi.

“Tôi no rồi.” Vì suy nghĩ trong lòng khiến Diệp Thanh Lan không còn thấy đói chút nào, bát cơm còn lại hơn nửa đã đặt xuống, đứng dậy lên lầu: “Mọi người cứ ăn đi.”

Liên Nhạc nhìn cậu, tiếp tục gắp thức ăn cho Diệp Thanh Huyền, không nói gì. Ánh mắt đó mang theo sự đánh giá, khiến Diệp Thanh Lan cảm thấy toàn thân lạnh toát, lưng đầy mồ hôi lạnh.

Chắc chắn hắn đã phát hiện ra điều gì, chỉ là không nói ra.

Hơi mơ hồ trở về phòng rồi nằm trên giường, Diệp Thanh Huyền nghĩ mãi cũng không ra cậu đã để lộ ra chỗ nào mà khiến Liên Nhạc nghi ngờ.

Có phải là vì bài hát đã mang lại cảm giác trước đây, hay là câu nào đó đã khiến hắn nhìn ra manh mối?

Nếu không thì chính là đêm hôm đó, cậu đã nói với Liên Nhạc rằng: “Tôi tin anh.”

Thật phiền phức, không nhớ nổi là lúc nào, nhưng Diệp Thanh Lan chắc chắn rằng mình đã lộ ra sơ hở trước mặt Liên Nhạc.

Trong hai ngày này khi ở trước mặt Diệp Thanh Huyền, nhất định không thể để nhóc phát hiện ra điều gì, ít nói một chút thì tốt.

Thật ra điều này không phải bí mật lớn lao gì, nếu Liên Nhạc phát hiện ra thì cũng không có gì nghiêm trọng, khiến cho hắn tin tưởng thì ngược lại mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đổi danh phận để có thể yêu đương với Liên Nhạc, Diệp Thanh Lan lại cảm thấy không thoải mái.

Diệp Thanh Lan thực sự không muốn mang theo chuyện quá khứ để ở bên Liên Nhạc. Diệp Thanh Lan trước đây, vừa mù vừa ngốc, đâu có xứng với Liên Nhạc.

Đi từng bước một, chỉ cần Liên Nhạc không nói rõ, thì cứ giấu diếm vậy.

Sáng hôm sau, trời chưa sáng mà Diệp Thanh Lan đã bị Diệp Thanh Huyền gọi dậy, bảo nhanh chóng xuống lầu để ra bãi biển xem mặt trời mọc.

Xem mặt trời mọc cái gì chứ, đây là muốn lấy mạng người ta mà!

Nhưng Diệp Thanh Lan vẫn cố gắng dậy, thêm một giây để ở bên Liên Nhạc cũng tốt, khung cảnh bãi biển thật lãng mạn.

Lúc này trên biển mới chỉ vừa lộ ra màu trắng của đàn cá, Diệp Thanh Lan theo sau, cảm thấy mình có thể ngủ bất cứ lúc nào, cậu phải cố gắng giữ tỉnh táo lắm mới không bị ngã xuống.

Mặt trời mọc ở bãi biển Diệp Thanh Lan đã xem rồi, năm đó lần đầu tiên đến đây cũng hưng phấn như Diệp Thanh Huyền vậy, giữa đêm khuya kéo Phàn Vũ đi xem mặt trời mọc, cuối cùng bị Phàn Vũ phàn nàn cả ngày.

Lúc này trên bãi biển đã có bóng người, nhóm ba nhóm năm hoặc một người ngồi chờ xem mặt trời mọc.

Liên Nhạc tìm một chỗ kéo Diệp Thanh Huyền ngồi xuống, nhìn về phía đường chân trời nhẹ nhàng nói: “Trước đây anh trai em đã nói trong buổi hòa nhạc, nếu có một ngày em ấy không hát nữa, sẽ ra bãi biển tìm một căn nhà ở, mỗi ngày ngắm mặt trời mọc.”

“Anh trai em còn có hứng thú với mặt trời mọc đến vậy sao?” Diệp Thanh Huyền nói: “Em luôn nghĩ anh ấy ngoài hát ra, thì chẳng quan tâm chuyện gì nữa.”

Diệp Thanh Lan ngồi cách bọn họ không xa, cảm thấy ngượng ngùng muốn ho hai tiếng.

Sự hiểu biết của Diệp Thanh Huyền về anh trai mình quá hạn hẹp.

“Không đúng.” Liên Nhạc nửa nhắm mắt nhìn về phía trước: “Em ấy là người thích cái gì thì rất khó thay đổi.”

“Anh ấy đã chết rồi, là người như nào, thích cái gì, ai mà biết được.”

Diệp Thanh Huyền chỉ là một đứa trẻ, không ngờ cũng có lúc buồn bã: “Mỗi khi em nghĩ về anh ấy, thực sự điều em muốn biết nhất là tại sao anh ấy lại thích một người như Phàn Vũ.”

Diệp Thanh Lan trong lòng nghĩ, không chỉ nhóc, mà anh cũng rất muốn biết.

Chuyện cậu thích Phàn Vũ, giờ nhìn lại, thật sự có chút buồn cười.

Diệp Thanh Lan nghe hai người bọn họ từ trò chuyện về phong cảnh ven biển, rồi lại nói về cuộc sống gần đây của Diệp Thanh Huyền, luyên thuyên đủ thứ, chỉ là không thể chen vào nói được lời nào.

Hóa ra ngay cả Liên Nhạc cũng có thể nói nhiều như vậy, thật là hoạt bát. Hắn trò chuyện với Diệp Thanh Huyền, như với một người bạn, lại như đang dỗ dành một đứa trẻ mà mình yêu thương, đâu còn khí thế như khi làm việc.

Trong đời sống riêng tư, Liên Nhạc thật sự rất dịu dàng với người mình thích.

Diệp Thanh Lan không giỏi giao tiếp, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn thích kiểu đàn ông nhìn có vẻ nho nhã và rộng lượng, Phàn Vũ chính là như vậy, trong giới còn có một cái tên gọi là “Giả Nhị Gia sống”, vừa đẹp trai vừa dịu dàng như nước.

Nhìn Liên Nhạc cách đó không xa, Diệp Thanh Lan nghĩ nếu lúc đầu gặp Liên Nhạc mà hắn đã dịu dàng như vậy, có lẽ sẽ không có chuyện cậu yêu Phàn Vũ.

Nếu không phải mắt mù, thì Phàn Vũ có điểm nào có thể so sánh được với Liên Nhạc?

Bây giờ cậu chỉ có thể mặt dày bám lấy.

Người bên bờ biển ngày càng đông, mặt trời cũng từ từ leo lên mặt biển, Diệp Thanh Huyền cuối cùng đã lộ ra dáng vẻ của một đứa trẻ mười hai tuổi, hớn hở chạy quanh Liên Nhạc một vòng, vô cùng phấn khích.

Khi gặp Phàn Vũ, Diệp Thanh Huyền luôn núp sau lưng cậu, nhiều nhất chỉ là nghiêm mặt chào hỏi một chút, giờ thì hay rồi, Liên Nhạc giống như là anh ruột của nhóc.

Nhóc con này tính cách giống cậu, thật sự rất khó chịu, nhưng mắt nhìn thì khá tốt.

Trước cảnh mặt trời mọc, Diệp Thanh Lam không nói một câu nào, hoàn toàn chỉ là một khán giả, không còn cảm thấy chút lãng mạn nào và trên đường về còn bị bỏ lại phía sau không ai để ý.

Khi sắp về đến biệt thự, Diệp Thanh Huyền bước chậm lại, đi cùng với Diệp Thanh Lan.

Liên Nhạc thì một mình đi ở phía trước, như đang đi trên sàn diễn.

“Ê.” Diệp Thanh Huyền dùng khuỷu tay thúc thúc Diệp Thanh Lan: “Anh biết tại sao Liên Nhạc lại nói tôi là em rể của anh ấy không?”

“Không biết, chuyện của hai người, anh làm sao biết được?” Diệp Thanh Lan có ý tránh né, nên nói rất dứt khoát.

“Bởi vì Liên Nhạc ngay từ đầu đã có ý định muốn ra nước ngoài để cưới anh trai tôi.”

“Hả?”

“Nói nhỏ cho anh biết, anh ấy đã đeo một chiếc nhẫn trên thi thể anh tôi, khắc tên của hai người.”

Cả người Diệp Thanh Lan run lên, tim như ngừng đập, mất một lúc mới tìm lại được đầu lưỡi, hỏi Diệp Thanh Huyền: “Nhóc nói cái này với anh làm gì?”

“Không có gì, tôi chỉ thấy anh có vẻ rất quan tâm đến anh rể tôi, nên muốn cho anh biết, thật ra tôi không muốn nói cho anh nghe đâu.”

Đây mà là không muốn nói, rõ ràng là rất muốn.

“Người anh ấy thích là anh trai nhóc, nhóc lại muốn mai mối cho chúng tôi, không thấy kỳ lạ à?”

“Không kỳ lạ đâu.” Diệp Thanh Huyền nói: “Tôi rất hy vọng anh ấy tìm được người yêu, đừng mãi chìm đắm trong tình cảm với anh tôi, cô đơn quá.”

Em trai tốt, cuối cùng cũng nghĩ giống mình!

Diệp Thanh Lan gật đầu tán thưởng, vòng tay ôm lấy vai nhóc, rất tự tin nói: “Nhóc yên tâm, anh chắc chắn sẽ chinh phục được Liên Nhạc, anh ấy sau này sẽ không còn cô đơn nữa.”

“Một lời đã định!” Diệp Thanh Huyền cũng ôm lấy Diệp Thanh Lan: “Tối nay tôi sẽ tìm cách, tạo cơ hội cho hai người.”