Người Đẹp Ốm Yếu Bị Bắt Xưng Bá Hào Môn

Chương 5.2: Tiếng thét (2)

Edit: Trúc Nhiên

---------------

Ánh mắt của Đoạn Tri Hành đã lạnh như băng. Anh đứng trước cửa của căn phòng thứ tư ở tầng hầm, bàn tay đeo găng trắng đã đặt trên tay nắm cửa.

Có lẽ, kẻ xấu mãi mãi vẫn là kẻ xấu, vốn dĩ… không có khả năng thay đổi.

Đoạn Tri Hành không hề tức giận vì bị lừa mà ngược lại, anh cảm thấy thất vọng.

Cô chủ, từ hôm nay trở đi, cô không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.

Anh cụp mắt xuống, đưa ra quyết định cuối cùng.

Đoạn Tri Hành đột nhiên kéo mạnh cánh cửa ra. Anh vừa định lên tiếng thì lời nói đã bị nhấn chìm bởi tiếng hét chấn động như sóng thần bên trong căn phòng.

Trong phòng chiếu phim rộng lớn, trên màn hình chiếu có kích thước ngang tầm như ở rạp chiếu phim là một con quái vật dài khoảng năm mét, toàn thân phủ đầy vảy giáp. Hình dạng của nó trông như một con giòi đen khổng lồ đang chui ra khỏi cơ thể con người!

Mọi người trong phòng đều cảm thấy ghê tởm đến mức dịch dạ dày như trào lên trong cổ họng. Khi nghe tiếng cửa mở từ phía sau, nỗi sợ hãi vốn có của họ đã tăng lên một cấp độ mới!

“Chuyện quái gì thế này! Yêu quái đến rồi!”

“Thật sự có người ngoài hành tinh! Trên đời này thật sự có người ngoài hành tinh!”

“A a a a! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Cứu con với!”



Lần đầu tiên trong đời, Đoạn Tri Hành cảm thấy bối rối khi bị người khác gọi là “yêu quái”, “người ngoài hành tinh” hay bị xem là người đàn ông khiến người ta sợ hãi đến mức phải gọi mẹ.

Thiệu Thất Tịch ngồi thẳng lưng ngay chính giữa hàng ghế khán giả. Dưới ánh sáng mờ tối, cô từ từ quay đầu lại, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, khuôn mặt yêu kiều, trông chẳng khác nào một lệ quỷ quyến rũ sinh ra ở nơi âm u.

“Vừa nãy không tìm thấy anh, bây giờ qua xem chung cũng chưa muộn.”

Thiệu Thất Tịch chậm rãi cất lời.

Thực ra, ngay từ đầu, khi cô ra lệnh cho tập hợp tất cả mọi người trong biệt thự đến phòng chiếu phim, cô không hề hỏi ý kiến Đoạn Tri Hành, cũng không cho người nào đi báo cho anh biết.

Đoạn Tri Hành như bị chặn họng, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Xem gì vậy?”

Thiệu Thất Tịch bình thản đáp: “Phim kinh dị.”

Sao nào! Cho dù anh có là chiến binh chính nghĩa trời ban thì cũng không thể quản chuyện người khác xem phim kinh dị được!

Thiệu Thất Tịch siết chặt nắm tay, chờ đợi phản ứng của Đoạn Tri Hành.

Đoạn Tri Hành từ từ nhắm mắt lại, rồi từ từ mở mắt ra. Lúc này, gương mặt anh đã khôi phục lại nụ cười dịu dàng khiến người ta cảm thấy như đang tắm trong gió xuân. Anh thản nhiên bước tới, ngồi xuống bên cạnh Thất Tịch.

Đương nhiên là cả hàng ghế mà Thất Tịch ngồi trống không.

Ngay cả khi xem phim kinh dị, tất cả mọi người đều co cụm lại với nhau như những con thỏ, không ai dám ngồi gần Thất Tịch.

Đoạn Tri Hành bình tĩnh nhìn cảnh tượng một con giòi đen ngòm đang hút nội tạng trong bụng người như thưởng thức thạch trái cây trên màn hình.

“Hình như trước đây cô chủ không hứng thú với mấy thứ này, sao đột nhiên bây giờ lại muốn xem?”

Thất Tịch lập tức chỉ về phía hai nữ giúp việc đang tái mét mặt mày vì bị bộ phim này dọa sợ.

“Là họ giới thiệu.”

Hai nữ giúp việc kia chính là những người bị Thất Tịch gọi đến để “trò chuyện”.

Họ không bị mắng, không bị đánh, chỉ đơn giản là bị hỏi xem đã xem cái gì mà lại sợ đến thế.

Hai người họ run rẩy kể lại, và rồi… cảm thấy hối hận vì đã mở miệng.

Thất Tịch lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người trong biệt thự (ngoại trừ Đoạn Tri Hành), bao gồm cả nhân viên mới, phải đến phòng chiếu phim xem phim kinh dị.

Hơn nữa, bộ phim được chọn còn là bộ phim có điểm đánh giá cao nhất trên mạng, đồng thời cũng được nhận xét là có số lượng người phải la hét thất thanh khi xem phim cao nhất.

“Bây giờ xem rồi mới thấy, mấy bộ phim này cũng khá thú vị đấy chứ.”

Ánh sáng đỏ như máu hắt lên đuôi mắt và chân mày của Thất Tịch. Cô mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Nhưng dù nụ cười có ngọt ngào và xinh đẹp đến đâu thì trong hoàn cảnh như thế này, nó cũng chỉ khiến người ta cảm thấy bất an.

“Từ giờ cứ thế này đi, mỗi thứ Hai, Tư, Sáu hàng tuần, tất cả mọi người đều phải đến đây xem phim kinh dị.”

“Coi như là phúc lợi dành cho nhân viên, được chứ?”

Giọng của Thất Tịch rất nhẹ, nhưng giữa âm thanh nhóp nhép của đám giòi quái dị đang nhai nghiến nội tạng, giọng nói ấy lại trở nên đặc biệt rõ ràng.

Tất cả mọi người đều đồng loạt hít sâu một hơi.

Quỷ!

Đây chắc chắn là kiểu phúc lợi mà chỉ có ác quỷ mới có thể nghĩ ra được! Cô không phải người, cô chính là ác quỷ!

Cô chủ lại nghĩ ra chiêu mới để tra tấn người khác rồi! Đáng sợ quá đi mất! A a a a!

Mọi người thầm gào thét trong lòng.