Người Đẹp Ốm Yếu Bị Bắt Xưng Bá Hào Môn

Chương 5.1: Tiếng thét (1)

Edit: Trúc Nhiên

----------------

Xét về mặt logic, sau khi lên nắm quyền, lẽ ra một kẻ “không biết làm người” như Thiệu Thất Tịch sẽ khiến rất nhiều nhân viên phải nghỉ việc.

Ban đầu, đúng là có không ít người đã rời khỏi nhà họ Thiệu.

Nhưng lương của người giúp việc của nhà họ Thiệu lại rất cao, gần như gấp ba lần những công việc tương tự khác.

Trên đời này, có những người không thể chịu đựng được bất kỳ sự bất công nào, nhưng cũng có những người vì miếng cơm manh áo mà sẵn sàng đánh đổi tất cả.

Chính vì thế, người làm trong biệt thự nhà họ Thiệu cứ đến rồi lại đi, đi rồi lại có người mới đến.

Không có vị trí nào bị bỏ trống, nhưng việc cứ phải đào tạo lại nhân viên mới thì đúng là một chuyện phiền phức.

Đoạn Tri Hành lấy chiếc đồng hồ quả quýt ở trong áo khoác ra, liếc nhìn thời gian.

Trong hai mươi phút nữa, anh sẽ phải đi đào tạo cho nhân viên mới.

Nhưng ngoài chuyện đó ra, anh vẫn còn rất nhiều việc khác phải làm.

Các mối quan hệ xã giao trong biệt thự nhà họ Thiệu, theo dõi tình hình hoạt động của công ty mà anh gây dựng, chăm sóc cậu em trai nhỏ - toàn bộ thời gian của anh đã bị lấp kín không một kẽ hở.

Đoạn Tri Hành nhìn tấm thiệp mời màu vàng trong tay, đặt nó lên khay để chuẩn bị lát nữa mang đến cho Thiệu Thất Tịch.

Giới nhà giàu thường xuyên tổ chức tiệc tùng để con cháu trong nhà gặp gỡ lẫn nhau, mở rộng mạng lưới quan hệ cho thế hệ kế tiếp.

Trước đây, vì lý do sức khỏe, Thiệu Thất Tịch chưa bao giờ tham gia những buổi tiệc này.

Về sau, khi trong giới lan truyền đủ loại tin đồn đáng sợ về Thiệu Thất Tịch, số lượng thiệp mời được gửi đến lại càng ít hơn.

Đoạn Tri Hành đang sắp xếp đống thư được gửi đến biệt thự thì đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên.

Là cuộc gọi đến từ bác sĩ của Thiệu Thất Tịch.

“Chào bác sĩ Tống.” Đoạn Tri Hành bắt máy.

Trước khi gọi cho Thiệu Thất Tịch, bác sĩ Tống thường gọi cho Đoạn Tri Hành trước.

Không phải vì bác sĩ Tống không tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân, mà là bởi vì gần như những cuộc trò chuyện giữa ông ấy với Thiệu Thất Tịch không thể đạt được hiệu quả giao tiếp nào.

“Tôi muốn hỏi anh về dự định sắp tới của cô chủ. Tôi đang có vài phương án, không biết khi nào cô ấy có thời gian rảnh để xem qua?”

Đoạn Tri Hành bảo bác sĩ Tống gửi phương án trước, sau đó anh dừng lại một chút rồi hỏi: “Sức khỏe của cô chủ thật sự không thể hồi phục được sao?”

Bác sĩ không hề vòng vo: “Với trình độ y học hiện tại, điều này đúng là rất khó. Giữ được tình trạng ổn định như bây giờ đã là rất may mắn rồi.”

Đoạn Tri Hành gật đầu. Sau khi cúp máy, anh lại tiếp tục công việc của mình.

Thái độ của Thiệu Thất Tịch đúng là đã thay đổi sau cuộc gọi ngày hôm qua của bác sĩ Tống.

Đoạn Tri Hành cho rằng đó là một sự thay đổi tích cực.

Có lẽ, khi đã chạm đến tận cùng của vực thẳm, con người ta có thể bật lên mà tiến về phía trước. Ngay cả những bông hoa sinh ra trong bóng tối cũng có thể vươn mình về phía mặt trời.

Đoạn Tri Hành luôn mong mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng tốt đẹp.

Bất cứ ai cũng xứng đáng có được cơ hội được tái sinh.

Nhưng khi sắp xếp xong đống thư mời và bước ra khỏi phòng, anh nhận ra cả căn biệt thự đã tối đen lại.

Không phải là thời tiết thay đổi mà là rèm cửa ngoài hành lang đều đã bị ai đó kéo xuống, khiến cho dù hiện tại đang là giữa ban ngày nhưng căn biệt thự lại trở nên âm u đến mức khó chịu.

Đoạn Tri Hành khẽ nhíu mày. Cả biệt thự không có lấy một tiếng động nào.

Trước tiên, anh đi đến phòng của Đoạn Tùng. Khi mở cửa phòng ra, anh thấy em trai mình vẫn đang ngoan ngoãn ôm gấu bông ngủ trưa.

Sau khi nhẹ nhàng khép cửa lại, anh tiếp tục bước dọc theo hành lang.

Đoạn Tri Hành cúi đầu lướt điện thoại, dường như đang muốn liên lạc với người giúp việc khác, nhưng không một ai trả lời anh.

Nụ cười trên môi Đoạn Tri Hành vẫn không đổi, nhưng ánh mắt anh lại ngày càng lạnh lẽo.

Anh đi một vòng quanh biệt thự và phát hiện từ nhà bếp đến nhà vệ sinh đều không có ai, thậm chí ngay cả những người giúp việc mới đang đợi được hướng dẫn cũng không thấy đâu.

Chỉ có một người có thể cho gọi tập hợp tất cả bọn họ đi mà không cần thông qua sự đồng ý của anh.

Chàng trai trẻ với mái tóc đen, gương mặt tuấn mỹ hé môi và khẽ thở dài một tiếng.

Trong biệt thự còn có một tầng hầm, nhưng Đoạn Tri Hành không xuống đó.

Anh đi xuống cầu thang. Càng xuống sâu phía dưới, âm thanh truyền đến tai anh càng rõ ràng hơn.

Đó là những tiếng hét chói tai của phụ nữ xen lẫn với tiếng khóc nức nở đầy hoảng sợ của đàn ông.

Mọi thứ đều tượng trưng cho nỗi đau và sự tuyệt vọng.