【Aaaa! Trời ơi, thật mê người!】
【Nam số 5, anh làm sao mà quyến rũ vậy chứ?】
【Tôi muốn nhập hồn vào Hứa Mộng Du! Ai hiểu được cảm giác ngọt ngào của cụm từ "cậu bạn cùng phòng nhỏ" này chứ?】
Cuối cùng, Hứa Mộng Du cũng hoàn thành nhiệm vụ. Tim cậu đập thình thịch, vội vàng chúc ngủ ngon rồi xoay người, kéo chăn trùm kín đầu.
Một lúc sau, cậu lại thò đầu ra, lấy một cái gối đặt giữa cậu và Hạ Tư Lễ.
Hạ Tư Lễ nhướn mày: “Gì thế?”
“Tôi sợ lại xảy ra chuyện như sáng nay, tốt nhất vẫn nên có khoảng cách.”
【Sáng nay xảy ra chuyện gì?】
【Xin kể chi tiết!】
【Chúng tôi đã bỏ lỡ điều gì? Sáng nay hai người đã xảy ra chuyện gì thế?】
【Đoán xem nào, chắc là sáng dậy thấy hai người nằm sát nhau rồi.】
【Ôm nhau ngủ à? Không biết có phản ứng gì không nhỉ?】
【Gối không có tác dụng đâu, tin tôi đi. Đã lăn thì kiểu gì cũng lăn về với nhau thôi.】
【Tôi chỉ muốn biết, trai thẳng có "phản ứng" khi đối diện với một chàng trai không?】
【Cậu có thể thử hỏi một trai thẳng xem.】
【Dù livestream sắp kết thúc nhưng mọi người không nên "nghịch ngợm" quá đâu nhé.】
…………………………
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Hứa Mộng Du phát hiện giường bên cạnh đã không còn ai.
Sớm vậy đã dậy rồi sao?
Cậu bước ra ngoài rửa mặt, thấy hai người đang chạy bộ ở đằng xa. Dụi dụi mắt nhìn kỹ, cậu nhận ra đó là Hạ Tư Lễ và Lương Thành, những người đã dậy từ rất sớm.
Lương Thành nhìn thấy cậu liền vẫy tay: “Hứa Mộng Du, có muốn chạy cùng không?”
“Không đâu.” Cậu lớn tiếng trả lời. Chạy bộ vốn không phải hoạt động cậu thích.
Sau khi Hứa Mộng Du đi vào nhà vệ sinh, Lương Thành cười nói với Hạ Tư Lễ: “Này, có hứng thú vào giới giải trí không?”
Hạ Tư Lễ rút ánh mắt khỏi Hứa Mộng Du, hướng nhìn thẳng phía trước, lười biếng đáp: “Không hứng thú.”
“Sao lại không? Với khuôn mặt này của anh, chỉ cần chỉnh sửa đôi chút thì chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn cả Thẩm Tinh Hoài. Sao nào? Có muốn gia nhập công ty tôi để đóng phim không?”
Hạ Tư Lễ nhếch môi cười: “Công ty gì vậy?”
“Một công ty điện ảnh đang phát triển mạnh mẽ. Để lát nữa tôi đưa danh thϊếp cho anh.”
“Danh thϊếp thì không cần. À, mà tối qua cậu viết tấm thẻ cho ai?”
“Tấm thẻ ấy à.” Nhắc đến chuyện này, Lương Thành hơi ngượng: “Viết cho Bạch Thanh Hoan.”
Hạ Tư Lễ chỉ cười một tiếng “Ồ” đầy ẩn ý.
“Thế anh viết cho ai?” Lương Thành hỏi ngược lại.
“Cái này, không nói được.”
“Nhưng tôi đã nói cho anh rồi mà!”
“Cậu cũng có thể không trả lời mà.”
Lương Thành cảm thấy mình bị lừa, chỉ tay vào anh: “Cái tên này, đang gài bẫy tôi phải không? Anh cũng thích Bạch Thanh Hoan chứ gì?”
Đúng lúc này, Bạch Thanh Hoan từ trong lều bước ra, nghe được câu nói đó. Trong lòng cô bất giác nhảy nhót: Hạ Tư Lễ thích mình sao?
Hạ Tư Lễ và Lương Thành không nhận ra cô, hai người cứ chạy xa dần. Hạ Tư Lễ nói: “Tôi chưa bao giờ nói vậy cả.”
“Thế anh để ý cô nào trong nhóm nữ vậy?”
Lương Thành biết anh có sức hút lớn, nên luôn coi Hạ Tư Lễ là đối thủ lớn nhất trên con đường tình cảm của mình.
“Để ý à…” Hạ Tư Lễ vỗ vai cậu: “Yên tâm, chắc chắn không tranh với cậu đâu.”
Sau khi Hứa Mộng Du rửa mặt xong và đi ra ngoài, cậu vừa vặn gặp Hạ Tư Lễ bước vào. Trán anh ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen hơi rối, anh mặc một chiếc áo thun, tay cầm theo một chiếc khăn.
“Gọi cậu chạy bộ mà không đi à?” Anh đứng chắn ngay cửa, khiến Hứa Mộng Du không thể ra ngoài, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh.
“Chạy bộ mệt lắm…”
“Vậy nên cậu mới yếu đuối như vậy.” Hạ Tư Lễ bất ngờ đáp.
Hứa Mộng Du không hài lòng, ưỡn ngực phản đối: “Tôi yếu chỗ nào chứ?”
Hạ Tư Lễ trêu chọc, nhấc cậu lên một chút rồi lại thả xuống, nói: “Nhấc nhẹ một cái là lên, còn không yếu sao?”
“Tôi… tôi chưa ăn sáng mà.”
Thấy Hạ Tư Lễ đã bước vào trong, lối ra đã thông thoáng, cậu liền vội vàng chạy ra ngoài: “Tôi đi trước đây.”