Chương Trình Hẹn Hò Đổ Vỡ Nhưng Lại Khiến Trai Thẳng Đổ Gục

Chương 22


Cả hai đều mặc sơ mi trắng, cúc áo khẽ mở, để lộ xương quai xanh trắng nõn, mang theo cảm giác vừa thuần khiết vừa gợi cảm. Hai người nhìn nhau đắm đuối, như thể thế gian ngừng lại, chỉ còn họ chìm đắm trong giấc mơ khu rừng xanh kỳ diệu.

"Hứa Mộng Du, ánh mắt của cậu và Savion như muốn dính vào nhau ấy!"

"Khụ, khụ." Hứa Mộng Du vừa ho vừa giải thích: "Là đạo diễn bảo chúng tôi diễn như thế."

"Diễn à?"

"Ừ, đúng vậy."

Hứa Mộng Du len lén liếc sang Hạ Tư Lễ, muốn xem biểu cảm của anh. Nhưng khuôn mặt anh chẳng thể hiện chút cảm xúc nào.

"Trời ơi, các cậu chụp xuất sắc thật đó!"

Hứa Mộng Du mặt đỏ tai nóng, quay người xuống xe: "Các cậu cứ xem tiếp đi, tôi về đây."

Đi được vài bước, cậu phát hiện Hạ Tư Lễ theo sau. Cậu hơi lo lắng hỏi: "Anh thấy tấm ảnh vừa rồi thế nào?"

"Chụp rất đẹp."

"Chỉ đẹp thôi sao?"

Hạ Tư Lễ nhướn mày: "Rất quyến rũ?"

"Cũng tạm, là phong cách thuần gợi cảm."

Qua biểu cảm của Hạ Tư Lễ, cậu không thể đoán được liệu anh có giận không.

Dù gì anh cũng là một chàng trai thẳng. Đạo diễn chụp ảnh theo kiểu này, rõ ràng có chút ám chỉ tạo couple.

...

Tối hôm đó, xe caravan của đạo diễn lại đón một vị khách quý.

Đạo diễn nhìn bóng người ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Sao vị tổ tông này lại đến nữa?

Ông vội vàng xuống đón: "Ngài Savion, sao ngài lại đến nữa thế?"

Hạ Tư Lễ không lên xe, chỉ đứng bên dưới, tay đút túi quần, lạnh lùng hỏi: "Ảnh quảng bá là thế nào đây?"

"Thế nào là thế nào chứ?" Đạo diễn không hiểu.

"Sao lại chụp chúng tôi ám muội như vậy?"

"Chuyện này… chuyện này…"

Đạo diễn toát mồ hôi hột, giải thích: "Vì bầu không khí như vậy nên tự nhiên chụp ra thôi. Nếu cậu không thích, tôi gỡ bài đăng ngay."

Thực ra, ông có chút tiếc vì bài Weibo đã khiến dân mạng bắt đầu đẩy thuyền CP, điều này rất có lợi cho việc quảng bá chương trình.

Nhưng trước mặt người này, ông cũng không dám đắc tội. Ban ngày ông đã thử dò xét thái độ, thấy cậu không phản đối nên mới dám đăng, không ngờ giờ lại bị phàn nàn.

Hạ Tư Lễ đứng im một lúc lâu mới lên tiếng: "Thôi, đăng rồi thì cứ để vậy đi."

Đạo diễn thăm dò, hỏi nhỏ: "Tôi mạo muội hỏi một câu, ngài có phải… không thẳng?"

"Thẳng." Hạ Tư Lễ để lại một từ rồi rời đi.

Đạo diễn lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm: Hóa ra là trai thẳng, vậy chẳng phải hôm nay mình đã làm loạn tổ tông rồi sao?

Bầu trời không một gợn mây, ánh trăng sáng, các vì sao lác đác thưa thớt.

Trên đảo có rất nhiều ghế dài, xích đu và các đình nhỏ để mọi người dùng khi hẹn hò. Lúc này, ở một chiếc ghế dài, có hai người đang ngồi.

Một người cúi đầu, thút thít khóc đầy ấm ức.

Bên cạnh, Hàn Dịch nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Tinh Hoài, an ủi: “Được rồi, đừng buồn nữa. Savion không cố ý mắng em đâu.”

“Hàn lão sư, cảm ơn anh đã an ủi em. Không phải em không muốn nấu ăn, mà là em sợ mình nấu dở quá, mọi người ăn không nổi.” (Từ giờ xưng hô trong giới giải trí tớ để nguyên là lão sư luôn nhé, đây là kiểu xưng hô với các bậc tiền bối trong nghề của giới giải trí TQ)

“Anh hiểu mà. Savion cũng không cố ý mắng em đâu, có lẽ anh ấy hiểu lầm. Để lát nữa anh giúp em giải thích với anh ấy nhé.”

“Hàn lão sư, anh tốt quá.”

【Hu hu hu, nam số 5 làm anh tôi khóc rồi.】

【Tội nghiệp anh ấy, trước đó còn chọn nam số 5 cùng ngồi máy bay, thế mà hôm nay lại bị anh ta mắng như vậy.】

【Anh tôi từ nhỏ đã là thiếu gia, không biết nấu ăn là bình thường, dựa vào đâu mà mắng chứ?】

【Ơ kìa, thiếu gia thì hay lắm à? Không biết nấu ăn là lý do chính đáng sao? Đây là show hẹn hò, mọi người đều bình đẳng, tôi đứng về phía nam số 5. Muốn ăn thì phải chịu làm thôi.】

【Công nhận, câu nói của nam số 5 rất sảng khoái, đừng chiều hư mấy thiếu gia đó nữa.】